Tiên Võ Truyền Kỳ


“Tiểu tử, Thị Huyết Điện mà ngươi cũng dám khiêu khích, đúng là tự tìm cái chết”, Quý Thương ba bước thành hai, sát phạt tới nơi cách Diệp Thành ba, bốn trượng.

“Thị Huyết Điện là cái thá gì!”, Diệp Thành không nhúc nhích mà chỉ hét lên, từ “thá” của hắn thực sự lợi hại, mang theo tiếng rồng gầm điên cuồng.

Diệp Thành đột nhiên sử dụng thần thông sóng âm, đánh cho Quý Thương trở tay không kịp, cả người lùi lại phía sau, mắt, tai, mũi và miệng đều có máu trào ra, nhất là đầu hắn ta, sau khi choáng váng thì phát ra tiếng ong ong rất lớn.

Bát Hoang!  
Khi Quý Thương còn đang choáng váng, Diệp Thành đã mạnh mẽ tung ra một quyền khiến cho Quý Thương vốn đã hoảng hốt không ứng phó được lập tức bay ra, cánh tay đầy máu.

“Ôi…”, sức chiến đấu hung hãn của Diệp Thành khiến mọi người có mặt lại chấn động lần nữa, xem ra chênh lệch một cảnh giới lớn cũng không phải không thể vượt qua.


Ầm!  
Khi tất cả mọi người còn đang kinh hãi thì thanh niên áo trắng tên Quý Thương đã lại chịu một quyền nữa của Diệp Thành, hắn ta ngã xuống khỏi hư không, va vào làm sập một ngọn núi nhỏ.

Thừa dịp ngươi bệnh mà lấy mạng ngươi.

Đương nhiên Diệp Thành sẽ không bỏ qua cơ hội, hắn từ trên không lao xuống, ngay khi Quý Thương vừa bò dậy từ trong đống đá vụn đã lại bị một quyền của hắn đánh ngã trở về.

Cảnh tiếp theo thảm không nỡ nhìn, Quý Thương từ sau khi rơi xuống khỏi hư không chưa đứng dậy lần nào, mỗi lần bò dậy đều bị Diệp Thành đánh mạnh đến nỗi hắn ta không có cơ hội sử dụng những bí thuật của mình, bị đánh đến mức không còn hình người.

Ầm!  
Sau khi ngọn núi nhỏ hoàn toàn sụp đổ, Quý Thương không đứng dậy nổi nữa, hắn ta đã bị Diệp Thành đánh tàn phế.


Sau khi đánh Quý Thương tàn phế, Diệp Thành không lập tức tham gia vào trận đại chiến mà đi loanh quanh bên người Quý Thương nhặt túi đựng đồ của hắn ta, trước khi đi còn thuận tay lấy cả miếng ngọc treo trên thắt lưng hắn ta.

Sau đó hắn lại bận rộn, trận đại chiến trên hư không vẫn tiếp tục, hắn đã bắt đầu thu hoạch chiến lợi phẩm.

Hơn hai mươi tên ở cảnh giới Không Minh bị hắn đánh bật ra khỏi hư không trước đó, không ai thoát khỏi ma chưởng của hắn.

Tất cả những bảo bối có giá trị đều bị hắn cướp sạch, đến nỗi rất nhiều người không ngất vì bị thương cũng phải ngất vì tức ngay tại chỗ.

Sau khi càn quét sạch sẽ, Diệp Thành lại nhìn lên lão già mặc áo bào huyết sắc.

“Đi”, lão ta không ngốc, lập tức xoay người rời đi.

Một người có thể dễ dàng đánh bại tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tàn phế đủ để chứng minh thực lực của hắn, nếu lão ta còn ở lại tức là tự tìm đến cái chết.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận