Tiên Võ Truyền Kỳ

Thấy Diệp Thành ngây người, Lăng Hạo ở bên lại cười, nói: “Sao vậy, Tần Vũ sư huynh sợ ta học lén sao?”  

“Nghe huynh nói kìa, ta là người nhỏ mọn vậy sao? Huynh đã muốn xem thì ta cho huynh xem”, Diệp Thành cười toét miệng.  

Nghe vậy, Lăng Tiêu chợt sáng mắt, hắn không ngờ Diệp Thành lại hào phóng như vậy, nhưng Diệp Thành đã muốn thi triển thì hắn đương nhiên phải nhìn kĩ, tìm ra chân đế huyền diệu trong đó.  

Hự, hạ!  

Biệt uyển im ắng bị phá tan bởi tiếng hô của Diệp Thành. Hắn bày ra vẻ mặt nghiêm túc phất tay, sau đó một tay vung trong hư không như đang viết chữ.  

Ngay sau đó, bốn chữ viết hoa như phượng múa rồng bay hiện lên giữa hư không: Hoan Thiên Lệnh Vũ.  

Phù!  

Viết xong, Diệp Thành mới khẽ thu linh lực, hắn không quên nói một câu ý tứ: “Đây chính là Hoan Thiên Lệnh Vũ, hay không?”  

Lại nhìn sang Lăng Hạo, mặt mày hắn đã tối sầm đến mức đáng sợ.  

“Ngươi chơi ta?”, cuối cùng, Lăng Hạo không kiềm chế được nữa, hắn gằn giọng, không nói lời nào, cứ thế ra tay, đánh một chưởng về phía Diệp Thành. Hắn là công tử danh giá, chưa bao giờ bị chơi khăm như vậy.  

……..  

Nơi thâm sâu trong linh sơn, trong khu rừng trúc, Tử yên và Thanh Vân đang bóp vai đấm lưng cho một ông già tóc bạc.  

Người này trông dáng vẻ già nua nhưng khuôn mặt lại hiền từ, ánh mắt vẩn đục, quan trọng hơn cả là khí tức của ông ta rất hỗn loạn, lúc mạnh lúc yếu, khuôn mặt cũng mang vẻ bệnh tật.  

Ông ta chính là lão tổ của Thiên Tông thế gia, người ở Đại Sở gọi ông ta là Thiên Tông Lão Tổ.  

“Thị Huyết Điện ức hiếp người quá đáng”, Thiên Tông Lão Tổ hắng giọng.  

Việc đêm qua ông ta đã nghe Tử Yên và Thanh Vân thuật lại. Mặc dù hai người cháu của ông ta đều bình an trở về nhưng Thiên Tông thế gia vẫn tổn hại nghiêm trọng khiến mặt ông ta như phủ thêm một lớp sương.  

Có lẽ vì quá tức giận và lo lắng nên khoé miệng ông ta trào máu, khí tức cũng hỗn loạn hơn.  

“Gia gia”, thấy Thiên Tông Lão Tổ miệng trào máu, Tử Yên và Thanh Vân sợ hãi, mặt mày tái nhợt.  

Haiz!  

Chỉ nghe Thiên Tông Lão Tổ thở dài lắc đầu bất lực: “Già rồi, già rồi thì vô dụng, nếu không phải ta thân mang đạo thương thì kẻ nào dám bắt nạt Thiên Tông thế gia chứ?”  

Rầm!  

Ông ta vừa dứt lời, bên linh sơn vang lên tiếng nổ rầm trời.  

Nghe tiếng động này, Thiên Tông Lão Tổ đột nhiên đứng dậy, đôi mắt ảm đạm chợt loé lên ánh sáng lạnh lẽo: “Có phải là người của Thị Huyết Điện đánh tới rồi không?” 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui