“Khả năng chiến đấu không hề kém so với Lăng Hạo”.
“Vả lại còn ở tầng thứ nhất cảnh giới Linh Hư, tên này chui từ đâu ra vậy?”
“Cho dù là ai thì cũng phải chặn lại rồi nói tiếp”, Sở Thiên Chấn trầm giọng nói.
Ngay sau đó, bèn có trưởng lão ra tay can thiệp, thế nhưng ông ta vừa bước ra thì một cánh tay của Thái thượng trưởng lão đã đặt xuống vai ông ta ngăn lại.
“Lão tổ?”, thấy Thiên Tông Lão Tổ, mọi người đều cung kính hành lễ.
“Không vội, đánh xong rồi nói”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ vuốt râu nhìn vào hư không, ánh mắt giây phút trước nhìn Lăng Hạo thì lúc này lại nhìn Diệp Thành.
“Có thể ra khỏi cấm địa hoang mạc, ở Đại Sở rộng lớn này có thể xếp vào hàng hậu sinh khả uý”, nhìn Diệp Thành đang đại chiến, Thiên Tông Lão Tổ lẩm bẩm, giọng nói rõ vẻ hân hoan.
Rầm!
Ở phía cách đó rất xa lại vang lên tiếng nổ rúng động, sự chấn động khủng khiếp vô hình tạo thành làn sóng lan ra, rất nhiều cây cối đổ rạp.
Mãi tới lúc này, cả h người mới thực sự dừng tay.
Một bên, Lăng Hạo đầu lơ lửng bảo tháp ba màu, tay cầm Chu Sát Kiếm màu bạc, chân bước trên tường vân màu tím, toàn thân phát ra thần quang chói mắt, rất có phong thái.
Một bên, Diệp Thành đạp lên phi kiếm, một tay cầm kiếm Xích Tiêu, một tay cầm Kim Long Đao, toàn thân kim mang rực rỡ, choán mắt người nhìn, khí huyết sục sôi, mái tóc bạc không gió vẫn tung bay.
“Ta nói này, ngươi có đến mức phải thế này không?”, Diệp Thành tức tối nhìn Lăng Hạo, cơ thể hắn lúc này trông có phần thảm hại nhưng điều đó không có nghĩa rằng hắn không chiến lại được Lăng Hạo, vì nơi này là địa bàn của Thiên Tông thế gia, hắn cũng không muốn làm lớn chuyện, nếu cứ đánh thật lực thì mười Lăng Hạo cũng không phải đối thủ của hắn.
“Nói nhiều vô dụng”, Lăng Hạo lạnh giọng, Chu Sát Kiếm màu bạc chỉ về phía Diệp Thành: “Tần Vũ, ta muốn khiêu chiến với ngươi, ngươi chiến cũng được, không chiến cũng được, hôm nay ta và ngươi phải phân thắng bại”.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn thấy bí pháp Hoan Thiên Lệnh Vũ nhưng lại không ngờ rằng Diệp Thành chơi xỏ mình, cũng chính vì vậy nên hắn càng có cớ ra tay.
Vả lại hắn cũng chẳng phải ngu ngốc, khi đại chiến, hắn đã cảm nhận được rõ Thiên Tông Lão Tổ và Sở Thiên Chấn quan sát, bọn họ đã không ra tay ngăn cản thì có nghĩa rằng trận chiến này được gia tộc mặc nhận, vậy hắn mới miễn cưỡng ra lời thách đấu.
Hiển nhiên, Diệp Thành cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên hắn có thể nhận ra Thiên Tông thế gia mặc nhận trận quyết đấu này.
Thiên Tông thế gia đã mặc nhận thì Diệp Thành cũng không cần phải khiêm nhường, hắn vặn cổ, khí huyết sục sôi.
“Tốt lắm”, Lăng Hạo hắng giọng sau đó vung kiếm ra trước, linh lực dồi dào được đẩy vào trong kiếm, Chu Sát Kiếm rung lên, những đạo phù văn bên trên thanh kiếm sáng rõ, sát khí ngút trời.