“Vậy thì ta đã lỗ mãng rồi”, Thiên Tông Lão Tổ khẽ lau đi vết máu nơi khoé miệng rồi thở dài.
Phía này, Diệp Thành vô thức nheo mắt, sau khi quay lại trạng thái bình thường, hắn mới mím môi hỏi thăm dò: “Tiền bối, có phải người bị đạo thương không?”
Nghe vậy, Thiên Tông Lão Tổ bất giác cau mày: “Tiểu hữu biết?”
“Vì con từng bị đạo thương?”
“Từng bị đạo thương?”, nghe Diệp Thành nói vậy, Thiên Tông Lão Tổ bất giác nhìn Diệp Thành từ đầu tới chân, đợi tới khi đảo mắt một lượt xung quanh ông ta mới hỏi ý tứ: “Tiểu hữu nói mình từng bị đạo thương, như vậy nghĩa là đã chữa khỏi đạo thương rồi?”
“Đương nhiên ạ”, Diệp Thành cười đáp: “Đạo thương mặc dù đáng sợ nhưng cũng không phải không thể chữa trị”.
Thiên Tông Lão Tổ đột nhiên đứng dậy, dùng hai tay nắm lấy tay Diệp Thành, trạng thái hết sức kích động. Ông ta nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt mong mỏi: “Tiểu hữu có biết làm thế nào để chữa đạo thương không?”, “dùng thiên kiếp là có thể chữa trị ạ”, Diệp Thành cuối cùng cũng nói ra bí mật này, không phải vì điều gì khác mà vì hắn không muốn một lão gia gia hiền từ trước mặt lại chết nhanh chóng.
Thiên kiếp?
Trong mắt Thiên Tông Lão Tổ chợt loé lên ánh sáng, ông ta trầm ngâm một hồi rồi như sực tỉnh, có lẽ ông ta đã nghĩ thông một số điều gì đó.
Nhưng ngay sau đó, ông ta lại thở dài bất lực: “Với trạng thái hiện tại của ta, với tu vi hiện tại của ta thì tuyệt đối không thể dẫn ra được thiên kiếp”.
“Người già rồi thì không có thiên kiếp nhưng con có thiên lôi”, Diệp Thành mỉm cười, thiên lôi màu đen hiện trong lòng bàn tay, tiếng roẹt roẹt cho người ta cảm giác lo lắng.
“Tiểu hữu có thiên lôi sao?”, rõ ràng Thiên Tông Lão Tổ không ngờ tới điều này, ông ta tỏ ra bất ngờ.
“Với con mắt quan sát của tiền bối thì có thể nhìn ra được nguồn gốc của thiên lôi chứ ạ?”
“Đương nhiên rồi, thiên lôi này có uy lực vô cùng khủng khiếp. Nếu như lão phu đoán không nhầm thì thiên lôi của tiểu hữu có lẽ là có từ thiên kiếp, một đạo thiên lôi tàn lưu trong cơ thể tiểu hữu sau khi được tôi luyện hởi khí huyết của tiểu hữu thì được tiểu hữu sử dụng”, Thiên Tông Lão Tổ nói rồi ánh mắt sáng lên, khí tức có phần gấp gáp: “Thiên lôi của tiểu hữu có từ thiên kiếp thì có nghĩa rằng thiên lôi của tiểu hữu có thể chữa trị đạo thương?”
“Đúng vậy”, Diệp Thành mỉm cười: “Đạo thương của con cũng được chữa như vậy, đúng là thần kì”.
“Tiểu hữu, giúp ta chữa trị đạo thương, ta đồng ý bỏ ra bất cứ giá nào”, Thiên Tông Lão Tổ cố gắng kiềm chế sự xúc động, nhìn Diệp Thành bằng khuôn mặt hi vọng, thiếu niên đeo mặt nạ này chính là cứu tinh của ông ta.
“Ta gọi thiên lôi ra sẽ giúp được tiền bối thôi”, Diệp Thành mỉm cười, hắn hiểu tâm trạng của Thiên Tông Lão Tổlúc này. Ông là tu sĩ cảnh giới Chuẩn Thiên duy nhất của Thiên Tông thế gia, thế nhưng lại có đạo thương, nếu không vì vậy thì Thị Huyết Điện cũng không càn rỡ đến thế.
Diệp Thành có thể tưởng tượng được, nếu Thiên Tông Lão Tổ không thể phục hồi, rất có thể sẽ giáng xuống cảnh giới Chuẩn Thiên, cũng có thể sẽ vì đạo thương mà ảnh hưởng đến thọ nguyên. Nếu ông ấy chết, thực lực của Thiên Tông thế gia sẽ chịu đả kích mang tính huỷ diệt, bị Thị Huyết Điện nhắm đến, hậu quả khó lòng tưởng tượng.