“Chẳng trách”, Thiên Tông Lão Tổ nở nụ cười bất lực: “Chẳng trách ngươi có thể dễ dàng đánh bại Lăng Hạo, chẳng trách bao nhiêu tu sĩ cảnh giới Không Minh của Bắc Chấn Thương Nguyên cũng không làm khó được ngươi, chẳng trách ngươi có thể dẫn ra được thiên kiếp có một không hai”.
“Tiền bối, mọi người đều nói con là ma, người nghĩ như thế nào về chính và tà?”, Diệp Thành vừa nói vừa nhìn lão tổ Thiên Tông.
“Làm gì có chính và tà”, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười hiền hậu: “Nếu thật sự muốn ta nói thì nắm đấm mạnh mẽ là chính, thực lực yếu ớt là tà.
Vì đây là thế giới kẻ mạnh làm chủ, kẻ yếu không có quyền lên tiếng”.
“Thật trùng hợp, quan điểm của con cũng giống tiền bối”, Diệp Thành cười vui vẻ.
“Ngày đó ngươi bị vây giết tứ phía, ta nghe nói rất nhiều rồi.
Tiểu tử, đây chính là hiện thực tàn khốc, nếu ngươi ở cảnh giới Chuẩn Thiên, có lẽ không ai dám nói ngươi là ma.
Quy luật tàn khốc là như thế, muốn xoay chuyển thì ngươi phải từng bước bước lên đỉnh phong và đặt ra quy tắc của riêng mình”.
“Vì vậy con đang nỗ lực đây, còn nữa, mong tiền bối hãy giữ bí mật về thân phận thật sự của con”.
3
“Đó là đương nhiên”, Thiên Tông Lão Tổ cười thoải mái, chân thành nói: “Ngươi là quý nhân của Thiên Tông thế gia, lão phu nợ ngươi một ân huệ lớn, Thiên Tông thế gia nợ ngươi một ân huệ lớn.
Khi nào ngươi cần tới lão phu, chắc chắn Thiên Tông thế gia sẽ toàn lực trợ giúp”.
“Lão nhân gia, người đừng thất hứa nhé!”
“Một lời của lão phu, tứ mã nan truy”.
Bùm! Đoàng!
Khi hai người nói chuyện, tiếng nổ đùng đoàng bên ngoài vẫn liên tục vang lên, chưa từng dừng lại.
Dù là trưởng lão hay đệ tử của Thiên Tông thế gia đều đang nỗ lực hết sức để bảo vệ kết giới hộ sơn, đây là thời khắc sinh tử, không ai dám xem nhẹ.
Trong rừng trúc nhỏ, Thiên Tông Lão Tổ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, cơn đau tận trong sâu thẳm linh hồn khiến ông hơi choáng váng.
Tuy nhiên cái giá của sự đau đớn dữ dội này cũng không phải không có lợi.
Được thiên lôi tôi luyện gần hai canh giờ, vết nứt trong linh hồn của ông đang dần lành lại, chữa lành hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian.
Không biết đến lúc nào, một làn gió thơm lướt qua rừng trúc, Tử Yên và Thanh Vân cùng nhau đi vào.
“Gia gia”, thấy Thiên Tông Lão Tổ ngồi xếp bằng trên đất với vẻ mặt đau đớn, mà Diệp Thành lại đang dùng thiên lôi màu đen kỳ dị bao phủ toàn thân ông ấy, sắc mặt hai cô gái chợt lạnh sau đó họ đồng loạt rút linh kiếm, hét lên: “Tần Vũ, ngươi đã làm gì gia gia ta?”
“Ta chỉ là một kẻ ở cảnh giới Linh Hư, có thể làm gì được gia gia cô?”, Diệp Thành thản nhiên đáp, tiếp tục điều khiển thiên lôi.
“Ngươi… Ngươi mau dừng tay”, hai người tiến về phía trước.
“Đứng yên đó, đừng nhúc nhích”, vào thời khắc quan trọng tôi luyện linh hồn, Diệp Thành không có tâm trạng nói chuyện phiếm với tỷ muội hai người, hắn quát lên một tiếng.
.