Tiên Võ Truyền Kỳ


Thiên Tông Lão Tổ nói rất tỉ mỉ chi tiết như thể không muốn Diệp Thành gặp phải sai sót gì, tới khi ông ta nói xong thì mới đưa tấm bản đồ cho Diệp Thành: “Cứ theo lộ trình ta nói, không quá ba ngày là có thể tới Hằng Nhạc Tông”.

“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Thành mỉm cười vội nhận lấy địa đồ.

“Ta dẫn tiểu hữu đi”, Thiên Tông Lão Tổ phất vạt áo biến mất trong đại điện, và cùng lúc, Diệp Thành cũng biến mất.

Sau khi xuất hiện lần nữa, bọn họ đã ở một địa cung bên dưới linh sơn của Thiên Tông thế gia.

Từ xa Diệp Thành có thể nhìn thấy tế đàn, bên trên có Truyền Tống Trận, một Truyền Tống Trận rộng hơn năm mươi trượng chính là Hư Không Đại Trận, Truyền Tống Trận còn lại chừng mười mấy trượng là Truyền Tống Cổ Trận.

Hư Không Đại Trận không phải Truyền Tống Cổ Trận bình thường có thể so sánh, khoảng cách mà nó có thể truyền tống xa hơn nhưng đại trận này không phải thế lực nào cũng có, vì tạo ra được Hư Không Đại Trận cần bỏ ra linh thạch với cái giá trên trời.

Khi nói, Thiên Tông Lão Tổ đã đưa Diệp Thành tới trước Truyền Tống Cổ Trận.

“Tiền bối, vậy vãn bối xin cáo từ”, Diệp Thành bước lên Truyền Tống Trận, hắn không quên chắp tay hành lễ với Thiên Tông Lão Tổ.

Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười ôn hoà, phất vạt áo lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho Diệp Thành, cười nói: “Đây chính là bí thuật bất truyền ra ngoài của Thiên Tông thế gia: Hư Không Tuyệt Diệt, ta tặng tiểu hữu”.

“Bí thuật bất truyền?”, Diệp Thành sáng mắt, mặc dù miệng nói vậy nhưng hắn vẫn nhận lấy, nhét vào trong ngực áo, chỉ sợ Thiên Tông Lão Tổ đổi ý lấy lại.

“Gửi lời hỏi thăm của ta tới Ngọc Dương Tử nhé”, Thiên Tông Lão Tổ nói rồi bắt đầu giúp Diệp Thành khắc hoạ toạ độ không gian.

“Ấy, tiền bối còn quen cả lão tổ của Hằng Nhạc Tông con sao?”  
“Chúng ta từng kề vai sát cánh chiến đấu, đương nhiên quen rồi”, nghe Diệp Thành hỏi vậy, Thiên Tông Lão Tổ mỉm cười: “Đi thôi tiểu hữu, đi đường may mắn, nếu có thời gian ta sẽ tới Hằng Nhạc Tông chơi”.

“Đa tạ tiền bối”, Diệp Thành chắp tay hành lễ rồi dưới sự chuyển động nhanh chóng của Truyền Tống Trận, roẹt một tiếng, hắn biến mất.

Sau khi hắn rời đi, Thiên Tông Lão Tổ mới vuốt râu.

Phía sau, lúc này Sở Thiên Chấn tiến vào, nhìn Thiên Tông Lão Tổ với vẻ mặt khó hiểu: “Phụ thân, tên Tần Vũ này không phải là người của Hằng Nhạc Tông chứ?”  
“Phải hay không thì có liên quan gì sao?”, nghe Sở Thiên Chấn hỏi vậy, Thiên Tông Lão Tổ chỉ mỉm cười sau đó phất vạt áo đi ra ngoài, giọng nói của ông ta còn vang vọng khắp không gian: “Thiên Chấn, tên tiểu tử đó không đơn giản đâu, tương lai không xa hắn sẽ là anh tài cái thế dẫn dắt cả một thời đại, sau khi xử lý xong việc trong gia tộc, con phái người tới Hằng Nhạc Tông một chuyến…”  
Roẹt!  
Diệp Thành lại lần nữa xuất hiện, lúc này hắn đang đứng ở mặt đất rộng mênh mông, phía xa chính là cổ thành với đại khí dồi dào,  to lớn hơn Thương Lang Cổ Thành không biết bao nhiêu lần, nhìn từ xa nó giống như một con rồng khổng lồ đang uốn lượn, cho dù cách rất xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được luồng áp lực mạnh mẽ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui