Xuỳ!
Nghe thấy giọng điệu khinh thường của Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành đáp trả bằng giọng chẳng mấy vui vẻ: “Vậy ngươi dạy ta bí pháp không gian tuyệt vời hơn đi”.
“Bí pháp không gian của ta đòi hỏi thể chất khoẻ mạnh, cường tráng làm tiền đề”, Thái Hư Cổ Long liếc nhìn chín phân thân của Diệp Thành: “Không có thể chất bá đạo sẽ lập tức bị không gian nghiền nát”.
“Ngươi bớt lừa ta đi”.
“Ta không có tâm trạng lừa ngươi”, Thái Hư Cổ Long trả lời rồi thử dò hỏi: “Ta hỏi ngươi, ngươi có cảm nhận được cảm giác gì kỳ lạ không, không phải nói thân thể ngươi mà là thiên địa của Đại Sở”.
“Cảm giác kỳ lạ? Cảm giác gì?”, Diệp Thành không biết, hắn nghe mà chẳng hiểu gì.
“Không phải chứ!”, Thái Hư Cổ Long lảm nhảm: “Chẳng lẽ chỉ mình ta cảm nhận được?”
“Ngươi đang nói gì vậy?”
“Ta cũng không dám chắc, ta có dự cảm thiên địa Đại Sở sắp thay đổi, ta có thể cảm nhận được rõ ràng mạch đập của thiên địa Đại Sở đang chuyển động, phóng ra một sức mạnh kỳ lạ, mà sức mạnh này khiến người khác hân hoan, nhưng trong sự hân hoan lại có cả khiếp sợ”.
“Ngươi bị gì rồi sao? Nói gì thế? Ta nghe không hiểu gì hết”, Diệp Thành nói rồi hoà vào không gian, hắn vừa đi lại trong không gian để lĩnh ngội sự tuyệt diệu của hư không tuyệt diệt, vừa tức giận nói.
“Ta không nói đùa với ngươi”, thấy Diệp Thành không coi trọng, Thái Hư Cổ Long không kìm được mắng mỏ.
“Thay đổi thì thay đổi, có đến mức ngươi phải lấy làm lạ vậy không?”, Diệp Thành nói rồi lao vút ra khỏi không gian, sau đó vào lại không gian lần nữa, tiếp tục lĩnh ngội hư không tuyệt diệt.
“Không phải ta lấy làm lạ, mà là thiên địa của Đại Sở thật sự đã trở nên hơi kỳ lạ, khiến người khác nhìn không thấu. Sức mạnh của thiên địa Đại Sở đang thức tỉnh, dường như cảm nhận được mối uy hiếp gì đó nên mới đột ngột thức tỉnh, ta cảm nhận được biến số, một biến số khiến người khác sợ hãi”.
Nghe những lời này của Thái Hư Cổ Long, Diệp Thành mới bước ra khỏi không gian, ánh mắt trở nên mờ mịt, u tối.
Hắn tưởng Thái Hư Cổ Long đang lừa mình, nhưng bây giờ nghĩ lại mọi chuyện không đơn giản như vậy. Thái Hư Cổ Long hôm nay quả thực hơi khác thường, thậm chí hắn có thể nghe thấy sự bất an và sợ hãi từ trong giọng điệu của nó.
Cũng chính sự bất an và sợ hãi của Thái Hư Cổ Long khiến hắn không dám lơ là nữa.
Thái Hư Cổ Long là sự tồn tại thế nào? Nó là chí tôn thiên hạ trong những năm cổ đại, tuy rằng chỉ là tàn hồn, nhưng trong linh hồn vẫn còn sự kiêu ngạo nhìn đời bằng nửa con mắt, chuyện khiến nó cảm thấy sợ hãi, bất an thì Diệp Thành có thể tưởng tượng được chuyện này quả thực có quá nhiều biến số.
“Ta sẽ chú ý”, sau khi im lặng một lát, Diệp Thành nhẹ nhàng nói.