Tiên Võ Truyền Kỳ


“Ta nói này, hai người có thể bớt bớt đi một tí không?”, Diệp Thành trừng mắt nhìn hai người bọn họ.

Lời này của hắn khiến Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo lần lượt ngồi lại bên cạnh Diệp Thành, sau đó bọn họ dùng linh hồn truyền âm một cách thần bí: “Tiểu tử, ngươi nói thật cho ta biết, có phải ngươi có thể nhìn thấu những tảng đá kì dị này không?”
“Nếu không thì các người nghĩ sao?”
“Ôi trời, phát tài rồi”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo mỗi bên một người ôm chầm lấy hai tay của Diệp Thành: “Mau, mau, nói cho chúng ta biết còn những tảng đá nào có bảo bối”.

Nhìn ánh mắt to tròn mong ngóng của hai người kia, Diệp Thành cũng không keo kiệt, hắn dùng truyền âm linh hồn ngưng tụ thành lời nói, nói số linh thạch có bảo bối cho hai người kia.

Truyền âm xong, Diệp Thành không quên nhắc nhở: “Hai người vẫn nên kín kẽ một tí đi, người ở đây nham hiểm, nếu như có ai để ý đến chúng ta thì không ổn đâu”.

“Yên tâm, đạo lí này chúng ta hiểu”.

Khi cả ba đang trò chuyện thì Ông lão họ Dạ trên vân đài đã phái người đem cây Tuyết Linh Chi Thảo khô héo kia đưa cho lão già đeo mặt nạ, mặc dù lão già đeo mặt nạ nhưng những người khác có thể cảm nhận được sắc mặt bên dưới lớp mặt nạ khó coi thế nào.


“Một triệu linh thạch cứ thế mà lãng phí”, rất nhiều người tặc lưỡi, cảm thấy may mắn vì trước đó mình không ra tay.

Tiếng bàn tán xôn xao chấm dứt, Ông lão họ Dạ lại lấy tảng đá thứ hai ra.

Lần cạnh tranh giá này không gay cấn như lần đầu tiên chủ yếu là vì người ta sợ không được gì, uổng phí linh thạch là một chuyện, nhưng lại chẳng thu về được gì.

Còn buổi đấu giá tảng linh thạch thứ hai từ đầu tới cuối đều rất ảm đạm, cái giá cao nhất cũng không đột phá lên được quá mức năm trăm nghìn linh thạch, vả lại sau khi xẻ đá, bên trong cũng chẳng có bảo bối gì.

Có người hớn hở có người buồn lo, sắc mặt của người có được tảng đá cũng tối sầm lại, còn những người thất bại khi đấu giá với người này lại được phen hả hê vui sướng.

“Một trăm nghìn”.

“Ta trả ba trăm nghìn”.


“Tám trăm nghìn linh thạch”.

Trong không gian nhỏ bé, về cơ bản đều vang lên giọng nói liên tiếp, bầu không khí hết sức rôm rả.

Trong lúc này cũng có bảo bối xuất hiện, vả lại còn được Thái Ất Chân Nhân đấu được giá, đó là một thanh đoạn kiếm, mặc dù đen kịt chẳng ra sao nhưng nó thực sự bất phàm.

Đương nhiên không phải tất cả mọi người đều có được bảo bối, có người còn táng gia bại sản sau khi đấu giá.

“Ngươi nói xem, ngươi không ưng tảng đá nào sao?”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân chốc chốc lại hỏi Diệp Thành, nghĩ thì cũng có lí, đã có thể nhìn thấu bên trong tảng đá có gì nhưng vài trăm tảng đá người ta đem đấu giá thì Diệp Thành lại không hề ra tay.

“Đương nhiên có chứ”, Diệp Thành vừa vùi đầu lau linh châu vừa truyền âm bằng linh hồn trả lời rất tuỳ ý.

Những tảng đá mà hắn ưng thực sự không hề ít nhưng tảng đá khiến hắn hiếu kì chính là tảng đá to nhất, đến Tiên Luân Nhãn còn không thể nhìn thấu, còn những tảng đá khác giống như tảng đá có Linh Nguyên Quả xích huyết kia và tảng đá với Tử Nguyệt Linh Tinh thì hắn chắc mẩm rằng phải có được.

“Ta trả tám trăm nghìn”, khi cả ba đang nói chuyện thì một giọng nói ở phía đối diện vang lên khiến Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn với ánh mắt lạnh lùng hẳn lại.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận