Tiên Võ Truyền Kỳ

“Ta nói này, không cần phải vậy chứ!”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân nhìn Diệp Thành mà khoé miệng giật giật.  

“Khuynh gia bại sản ta cũng cam lòng”, Diệp Thành hít sâu một hơi.  

Chỉ trách tảng đá này quá kỳ lạ, ngay cả Tiên Luân Nhãn của hắn cũng không thể nhìn thấu, chỉ điểm này thôi cũng đủ để chứng minh độ phi thường của nó. Diệp Thành có cảm giác trong tảng đá này chắc chắn có bảo bối, hơn nữa còn là bảo bối có giá trị.  

Vì đã nhận định sẽ có bảo bối giá trị nên Diệp Thành sẽ không dễ dàng cho mọi người thấy, bị quá nhiều cao thủ để mắt, với hắn mà nói chắc chắn kông phải chuyện gì tốt đẹp.  

Vì thế hắn cam tâm tình nguyện, cho dù có khuynh gia bại sản.  

Ông lão họ Dạ đang đứng trên tảng đá cũng sững sờ, hiển nhiên ông ta cũng không ngờ Diệp Thành lại sẵn sàng trả giá gấp ba lần để không xẻ đá công khai.  

“Không phải trong tảng đá này thật sự có bảo bối giá trị đấy chứ?”, ông ta lẩm bẩm một câu, bất giác nhìn tảng đá dưới chân mình.  

“Tiền bối”, lúc này Diệp Thành đã giẫm phi kiếm bay tới, đưa một túi đựng đồ ra.  

Ông lão họ Dạ nhận lấy túi đựng đồ, phát hiện bên trong không chỉ có linh thạch mà còn có cả linh kiếm, linh quả và linh đan, hơn nữa số lượng còn không ít, cộng lại đủ để gom được chín triệu linh thạch.  

“Tiền bối, đủ rồi chứ?”, Diệp Thành mỉm cười.  

“Tảng đá này đã thuộc về ngươi”, ông ta cười hiền, bước xuống khỏi tảng đá.  

“Cảm ơn tiền bối”, Diệp Thành phất tay cất tảng đá lớn vào túi đựng đồ, chậm rãi đi về chỗ ngồi nhưng tim lại đập thình thịch: “Đừng để ta mất tiền oan nhé”.

Quay về vị trí ngồi, Diệp Thành vỗ vào túi đựng đồ rồi nằm bò ra bàn. Dù là vậy thì hắn cũng kéo theo sự chú ý của tất cả mọi người.  

Chín triệu linh thạch.  

Có quá nhiều người tặc lưỡi thầm nghĩ lần đại hội đấu thạch này đúng là khác thường.  

Buổi đấu giá không vì việc này mà dừng lại. Trên vân đài, Ông lão họ Dạ sau khi thu về chín triệu linh thạch thì có vẻ phấn khởi, ông ta lại đưa một tảng đá ra.  

“Tảng đá thứ hai trăm năm mươi hai, giá khởi điểm một trăm nghìn, bắt đầu đấu giá”.  

“Một trăm năm mươi nghìn”.  

“Hơn ngươi năm mươi nghìn, một trăm hai mươi nghìn”.  

Tảng đá vừa được đưa ra, bên dưới đã liên tiếp vang lên tiếng trả giá.  

Thế nhưng rất nhiều tảng đá tiếp theo mặc dù cũng được người ta tranh nhau khốc liệt nhưng lại không thể tạo ra làn sóng khiến mọi người kinh ngạc như khi Diệp Thành đấu giá.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui