Tiên Võ Truyền Kỳ


Vù!
Đương lúc cả hai gào thét thì quang môn mở ra.

Ngay sau đó, cả hai người bổ nhào vào, mặt mày tối sầm lại nhìn Diệp Thành giống như thể bọn họ vẫn còn tức giận vì hai ngày trước Diệp Thành quẳng mình ra khỏi đây.

Ấy?
Khi cả hai định nổi đoá thì lại thấy Đại La Thần Đỉnh đang lơ lửng bên cạnh Diệp Thành, bọn họ lập tức ghé lại gần.

Bang! Bang!
Ngô Tam Pháo dùng ngón tay gõ vào Đại La Thần Đỉnh sau đó nhìn sang Diệp Thành hỏi thăm dò: “Đây là dùng một miếng sắt để luyện thành sao?”
“Đương nhiên rồi, được không?”, Diệp Thành nói rồi hất tóc tự hào.

“Được cái gì chứ?”, Thái Ất Chân Nhân liếc nhìn Diệp Thành, “một viên vẫn thạch tử tế mà bị ngươi luyện thành ra thế này”.

“Đúng, đúng, ngươi luyện gì không luyện lại đi luyện ra cả cái nồi bằng sắt to đùng”.


“Nồi… nồi sắt to đùng?”, khoé miệng Diệp Thành giật lên, “đây là đại đỉnh được chưa nào?”
“Được, được rồi, ngươi nói gì thì nó là cái ấy”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cũng không tranh luận với Diệp Thành nữa mà tiến lên trước kéo một bên cánh tay của Diệp Thành đi ra ngoài: “Dẫn ngươi tới xem một nơi hay ho”.

“Nơi gì mà thần bí vậy?”, Diệp Thành bị kéo xệch ra ngoài, trước khi đi còn không quên cất Đại La Thần Đỉnh.

“Tới thì biết”, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đưa Diệp Thành đi, lúc rẽ trái, lúc rẽ phải, cuối cùng dừng lại bên một cửa tiệm nhỏ.

“Này, chính là nơi này”.

“Thạch phường?”, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn tấm hoành, bên trên có hàng chữ viết hoa như rồng bay phượng múa.

“Thạch phường là nơi nào?”, Diệp Thành nhìn Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo bằng ánh mắt khó hiểu.

“Thạch phường chính là nơi bán đá, vả lại những viên đá ở đây giống với đá trong buổi đấu giá hai ngày trước, đều được lấy ra từ Thập Vạn Đại Sơn, điểm khác biệt duy nhất chính là đá ở đây có giá niêm yết, vả lại, mẹ kiếp, giá cũng đắt cắt cổ”.


“Đi, vào trong rồi nói”, nói rồi, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo liền kéo Diệp Thành đi vào Thạch Phường.

Vừa vào cửa, Diệp Thành đã sáng mắt lên.

Được đấy, lại là một không gian nhỏ hẹp, diện tích cũng chỉ chừng năm mươi nghìn trượng.

“Thiên Long Cổ Thành đúng là giàu có”, thấy những bóng người đi tới đi lui trong Thạch Phường, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi.

Sau khi đảo mắt nhìn đám người, Diệp Thành mới nhìn lên tảng đá trên vân đài, số lượng cũng không hề ít, hình dáng dị thường, trông có viên dễ nhìn, có viên chẳng ra sao.”
“Nơi này có bao nhiêu đá như vậy thì tới đây mua là được, sao lại phải tổ chức đại hội đấu thạch?”, Diệp Thành thắc mắc nhìn Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân hỏi.

“Ngươi thì hiểu cái gì?”, Ngô Tam Pháo giải thích: “Đá ở đây về cơ bản đều được cho rằng là loại hạ đẳng, không có bảo bối, mặc dù có một vài viên có bảo bối nhưng số lượng rất ít”.

“Vả lại quan trọng nhất là nó lại đắt dị thường”, Thái Ất Chân Nhân tặc lưỡi, nói rồi không quên chỉ vào tảng đá bên cạnh: “Nhìn thấy không, tảng đá khó coi này mà cũng có giá hai mươi nghìn linh thạch, có thừa tiền chi bằng thêm năm trăm nghìn tới đấu giá những tảng đá ở buổi đấu giá có phải hơn không?”
“Nói vậy ta hiểu rồi”.

“Vậy ngươi có biết bọn ta gọi ngươi tới đây làm gì không?”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo chau mày nhìn Diệp Thành.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận