Diệp Thành vô thức hít vào một hơi thật sâu, hắn từ từ sải bước tới.
Mặc dù Diệp Thành cũng lo lắng nhưng hắn biết hắn không đi khỏi đây được vì nữ tử kia có thực lực không hề thấp hơn Thiên Tông Lão Tổ, một tu sĩ mạnh như vậy nếu muốn giết hắn thì hắn tuyệt đối không có cơ hội sống sót.
“Bái kiến tiền bối”, Diệp Thành đứng cách nữ tử kia nửa trượng, hắn cung kính hành lễ.
“Tu vi ở cảnh giới Linh hư mà có thể phá được Thuỷ Mặc Thiên Hoa của ta thì ngươi là người đầu tiên, hoặc có lẽ là người duy nhất”, nữ tử mặc y phục trắng không hề đứng dậy, vẫn thong dong tưới cây.
Diệp Thành bất giác gãi đầu, hắn ho hắng: “Không biết tiền bối gọi vãn bối tới đây là gì việc gì?”
Mãi cho tới giờ, nữ tử mặc y phục trắng kia mới đặt bình nước xuống, xuất hiện với dung nhan tuyệt thế khiến Diệp Thành thẫn thờ.
“Tiểu tử, có phải ngươi có thể nhìn thấu những tảng đá không?”, nữ tử mặc y phục trắng mỉm cười nhìn Diệp Thành, giọng nói nhẹ nhàng động lòng người vả lại lời nói mang theo ý tứ.
“Đá? Đá gì cơ ạ?”, mặc dù biết nữ tử mặc y phục trắng kia nói gì nhưng Diệp Thành vẫn lặc đầu tỏ vẻ không hiểu.
“Ngươi đã mua hết những bảo bối bên trong Thạch Phường của Thiên Long Cổ Thành rồi, kiếm về cũng không ít nhỉ?”, nữ tử kia không tỏ ra phẫn nộ vì bộ dạng giả ngây giả ngô của hắn mà nhìn hắn với vẻ mặt hứng thú.
Khụ khụ…!
Diệp Thành xoa xoa mũi, ho hắng: “Thực ra cũng không nhiều lắm”.
Nữ tử kia mỉm cười, tiến lên trước một bước, khuôn mặt tuyệt thế ghé lại gần khuôn mặt Diệp Thành, đôi mắt trong như nước hồ thu chớp chớp nhìn hắn: “Vậy rốt cục ngươi có thể nhìn thấu những tảng đá kia không? Diệp Thành?”
“Vậy ngươi rốt cục có thể nhìn thấu những tảng đá kia không? Diệp Thành?”
Lời này như chứ đựng ma lực cứ thế vang vọng liên hồi trong đầu Diệp Thành khiên hắn cau mày.
Diệp Thành, có thể gọi đích danh hắn như vậy khiến hắn có lí do tin rằng thành chủ Thiên Long trước mặt mình chính là một người đạo pháp cao thâm, vả lại hắn có thể khẳng định thực lực của người này không hề thua kém Thiên Tông Lão Tổ.
“Không phải sợ, ta sẽ không nói ra đâu”, như biết được sự kinh ngạc trong lòng Diệp Thành, nữ tử mặc y phục trắng nhướng vai.
Diệp Thành im lặng không nói gì, trong đôi mắt của hắn hiện lên ánh nhìn bất định.
“Có điều ta thật sự cảm thấy rất kì lạ, ngươi đã chết rồi, tại sao lại còn sống, đúng là khiến ta khó hiểu”, thấy Diệp Thành im lặng, nữ tử kia tặc lưỡi.
“Tiền bối gọi con đến đây không phải chỉ là để hỏi vì sao con còn sống chứ?”
“Đương nhiên không phải”, nữ tử kia vươn vai, thân hình với đường cong hoàn hảo lộ rõ, đúng là được tạo hoá ưu ái. Vươn vai xong, cô ta mới nhìn Diệp Thành, cười nói: “Thực ra ta tìm ngươi đến là có việc muốn nhờ ngươi giúp”.
“Tìm con giúp? Người nói xem?’
“Ta muốn nhờ ngươi giúp ta nhìn một tảng đá”, nữ tử kia cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình.