“Ta nghe người ta nói những người vào bên trong đó thì mười người đi, tám, chín người không thể ra ngoài, nhưng vì sao Thiên Long Cổ Thành lại có thể vận chuyển đá ra khỏi đó?”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng hỏi.
“Đó là bí mật ta không thể nói”, lần này, nữ tử kia lắc đầu tỏ vẻ thần bí.
Thấy vậy Diệp Thành vẫn không từ bỏ: “Vì sao Thập Vạn Đại Sơn lại thần bí như vậy, ngươi có thể nói chứ?”
“Đương nhiên”, nữ tử kia khẽ mỉm cười, nói: “Đã là chiến trường cổ thì nhất định chôn vùi rất nhiều kẻ mạnh, máu và xương của bọn họ trải qua năm tháng đã thấm vào Thập Vạn Đại Sơn, khi còn sống, bọn họ đều là những người pháp lực thông thiên, cho dù chết rồi thì lệ khí, sát khí, oán khí, oán hận cũng đều ở lại cùng Thập Vạn Đại Sơn, cũng chính vì vậy mà những người có tu vi yếu căn bản không thể lại gần đó, nếu không cẩn thận thì sẽ tan thành mây khói, cho dù là ta thì cũng không dám khinh xuất vào sâu bên trong”.
“Vậy vì sao thiên nhãn thông của tu sĩ chúng ta lại không thể nhìn thấu những tảng đá đó?”, Diệp Thành thắc mắc: “Nếu ta không dùng mắt trái thì cũng không thể nhìn thấu, giống như có một sức mạnh thần bí nào đó ngăn cản vậy”.
“Kẻ mạnh luôn cao ngạo, đương nhiên sẽ không cho phép kẻ yếu nhìn trộm mình, những người bị chôn vùi trong đó khi sống rất mạnh mẽ, cho dù chết rồi thì sự kiêu ngạo vẫn còn tồn tại, sự cao ngạo của bọn họ cũng giống như lệ khí, sát khí, dung hoà vào trong tảng đá, không cho phép kẻ yếu hơn nhìn trộm mình”.
“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành lẩm bẩm.
“Hiện giờ có thể giúp ta nhìn đá được chưa?”, thấy Diệp Thành cau mày, nữ tử kia mỉm cười nói.
“Đương nhiên rồi”, Diệp Thành gật đầu, hắn từ từ đi về phía tảng đá khổng lồ kia.
Hắn không mở Tiên Luân Nhãn luôn mà đi vòng quanh tảng đá đó, chốc chốc lại giơ tay gõ vào tảng đá.
Sau vài vòng, Diệp Thành mới cau mày, trong đôi mắt hắn hiện lên ánh nhìn bất định.
Hắn phát hiện ra tảng đá này không hề bình thường, rõ ràng trông giống như những tảng đá khác nhưng lại có ánh sáng như ẩn như hiện xuất hiện trên bề mặt, vả lại thứ ánh sáng đó lại không hề tắt.
Ngoài những điểm này ra thì Diệp Thành còn thấy trên bề mặt tảng đá có vài chỗ bóng láng, nếu nhìn kĩ thì mới thấy đó là máu tươi.
“Bên trong này không phải có yêu nghiệt chứ?”
“Nó dị thường như vậy, chẳng trách mà thành chủ không dám khinh xuất xẻ ra”.
“Xẻ ra xem mày có huyền cơ gì?”
Diệp Thành lẩm bẩm mấy câu, cuối cùng hắn đứng ở vị trí cách tảng đá chừng mười trượng rồi mới dừng lại.
Sau đó hắn hít vào một hơi thật sâu, từ từ mở Tiên Luân Nhãn.
Tiên Luân Nhãn, mở.
.