Tiên Võ Truyền Kỳ

Nhưng thực sự có những người không sợ trời, không sợ đất, không cần áo bào đen hay mặt nạ, cứ thế ngông nghênh đi vào như Ngưu Thập Tam mặt đen như than và Man Sơn cường tráng, khổng lồ.  

Không lâu sau Bích Du cũng tới, cô ấy vẫn chọn vị trí bên cạnh Diệp Thành, hơn nữa còn không quên nhìn lén hắn.  

“Sau Đại hội đấu thạch, đừng quên chuyện đó”, Diệp Thành không nhìn Bích Du mà truyền âm cho Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân.  

“Không quên được”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo mỉm cười, nhìn ba người phía Ngô Trường Thanh ở đối diện: “Cứ như ngươi nói, bọn họ đã tới thì không cần về nữa”.  

“Ta nói lời giữ lời, ta không cần bảo bối của chúng, ta chỉ cần chúng chết”.  

“Đó là điều đương nhiên, chúng ta… Ấy ấy? Chuyện gì thế này…”, hai người còn chưa nói xong đã cảm thấy người mình văng ra khỏi ghế.  

Sau đó hai người bị bay ra ngoài, hơn nữa còn bay đi rất xa, vạch ra đường vòng cung tuyệt đẹp trên không.  


Ánh mắt Diệp Thành đảo qua đảo lại theo vòng cung đó.  

Rầm!  

Rầm!  

Hai âm thanh lần lượt vang lên, Diệp Thành không khỏi nhìn sang người bên cạnh, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo chẳng phải bị chính người vừa tới ném ra ngoài sao?  

Khi nhìn rõ người vừa ngồi xuống bên cạnh mình là ai, Diệp Thành sửng sốt, cô ta không phải là Nam Minh Ngọc Thu sao?  .

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

Cách ăn mặc của Nam Minh Ngọc Thu hôm nay rất kỳ lạ, tóc dài được buộc lên, nữ cải trang nam, trong tay cầm một chiếc quạt gấp tựa như công tử nho nhã, cực kỳ đẹp trai.  


“Xin hỏi, ta có thể ngồi đây không?”, khi Diệp Thành nhìn sang thì Nam Minh Ngọc Thu cũng nghiêng đầu lại, mỉm cười ngọt ngào.  

“Không phải cô đã ngồi rồi sao?”, khoé miệng Diệp Thành giật giật, không ngờ Nam Minh Ngọc Thu còn có thể xuất hiện trong bộ dạng thế này, hai người bạn tốt của hắn bị cô lần lượt ném ra ngoài.  

Hì hì!  

Vẻ mặt này của Diệp Thành khiến Nam Minh Ngọc Thu rất vui.  

“Cô tới đây làm gì? Không phải cũng tới để mua đá đó chứ?”, Diệp Thành nhìn Nam Minh Ngọc Thu bằng khuôn mặt chẳng mấy dễ chịu.  

“Sao, không được à?”  

“Vậy cô mua đi! Ta đi trước”, Diệp Thành nói xong thì nhanh chóng đứng lên.  

Mẹ nó, cô ngồi ngay bên cạnh lão tử, lão tử còn dám dùng Tiên Luân Nhãn để xem đá sao? Còn dám mua bảo bối của thành cổ Thiên Long trước mặt cô sao? Lão tử thấy cô không phải tới để mua đá mà để theo dõi lão tử thì có!  

Chỉ là ngay sau đó hắn lại bị Nam Minh Ngọc Thu kéo về vị trí ban đầu.  


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận