Chương có nội dung bằng hình ảnh
Huyết quang màu đỏ chói mắt, đầu lão ta bị sát kiếm màu đỏ một nhát chém lìa, đến lúc chết lão ta cũng không thể tin được những điều này, đầu rơi xuống nhưng hai mắt vẫn nhìn cơ thể đang ở hư không với vẻ không thể tin được.
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Trường Thanh không kịp phản ứng, vẻ mặt đột nhiên thay đổi. Lão già vừa rồi đường đường là tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy mà lại bị một nhát kiếm chém chết, thậm chí còn nhìn thấy người ra tay là ai.
“Cảnh giới Chuẩn Thiên sao?”, Ngô Trường Thanh tái mặt, bất giác gọi binh khí bản mệnh của mình ra.
Phụt!
Đúng lúc này, lão già bên cạnh ông ta cũng bị chém bay đầu, nhất kiếm tuyệt sát, gọn gàng dứt khoát.
Thấy vậy, Ngô Trường Thanh vội vàng bước ra vị trí cách đó hơn mười trượng, sau đó giận dữ quát lên: “Rốt cuộc là ai?”
“Tiểu tử này thật lợi hại!”, chưa đầy mười giây đã giết chết hai tu sĩ ở cảnh giới Không Minh, vẻ mặt Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cũng trở nên vô cùng thú vị.
“Xem ra chúng ta chỉ đến cho đủ quân số thôi”, Thái Ất Chân Nhân thoáng khựng lại, thở dài cảm thán: “Xem ra sau khi tiến giới, thực lực của hắn đã đạt tới một trình độ đáng sợ rồi”.
“Vậy chúng ta không thể chỉ đến cho có được”, Ngô Tam Pháo xoay cổ: “Hắn đã xử lý hai tên, tên còn lại phải để chúng ta giải quyết”.
“Ngươi đã nói vậy thì hôm nay gia cũng phải hoạt động gân cốt mới được”, Thái Ất Chân Nhân nở nụ cười ung dung.
“Ta muốn đấu một mình với ông ta”, khi hai người đang chuẩn bị xông lên thì Diệp Thành từ từ bước ra, đứng đối diện với Ngô Trường Thanh.
“Cảnh giới Linh Hư”, cảm nhận được tu vi của Diệp Thành, sắc mặt Ngô Trường Thanh đột ngột thay đổi. Một tên ở cảnh giới Linh Hư mà có thể lần lượt giết chết hai tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, thực lực này khiến ông ta không dám tưởng tượng.
“Các hạ, chúng ta không thù không oán, tại sao lại chặn giết ta?”, dù vậy nhưng Ngô Trường Thanh vẫn gằn lên một tiếng.
“Không thù không oán?”, Diệp Thành cười lạnh lùng, phất tay cởi bỏ mặt nạ Quỷ Minh đang che mặt, để lộ khuôn mặt với đường nét rõ ràng.
“Ngươi… Ngươi, Diệp Thành…”, có thể tưởng tượng được, khi nhìn thấy khuôn mặt của Diệp Thành, Ngô Trường Thanh có vẻ mặt gì. Dù ông ta có tu vi cảnh giới Không Minh tầng thứ tám nhưng vẫn vô thức lùi lại một bước.
“Không thể nào, rõ ràng ngươi đã chết rồi mà”, Ngô Trường Thanh nhìn Diệp Thành với vẻ mặt hoài nghi.
“Vấn đề là tiểu gia đây mệnh lớn”, Diệp Thành ung dung đứng trên phi kiếm, thoải mái vặn vẹo cổ, khí huyết dồi dào cuộn lên mãnh liệt tựa như ngọn lửa vàng kim bốc cháy hừng hực.
“Ngươi… Ngươi không phải Diệp Thành, chắc chắn ngươi không phải Diệp Thành”, có lẽ ngay chính Ngô Trường Thanh cũng không phát hiện giọng mình đã bắt đầu run rẩy.