Ngô Trường Thanh gầm lên, vẻ mặt đầy dữ tợn, giống như ma vương đến từ địa ngục.
“Chiến!”
Giọng Diệp Thành cao vút, chấn động cả đất trời, chân hoả bao quanh thân thể hắn, thiên lôi quấn quanh sát kiếm, huyết khí của hắn phóng lên trời, ánh sáng vàng chói lọi, dưới màn đêm đen trông hắn tựa như chiến thần hoàng kim.
Phụt! Phụt!
Trận đại chiến vô cùng oanh liệt, hai người mới giao chiến chưa bao lâu mà hư không đã nhuốm máu đỏ rực.
“Chậc chậc chậc”, Ngô Tam Pháo ở phía dưới ngẩng đầu nhìn lên trời, liên tục tặc lưỡi: “Tên tiểu tử Diệp Thành này là súc sinh à? Đối mặt với cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà cũng có thể đánh cho ông ta toàn thân đẫm máu, quá lợi hại!”
“Mặc dù hắn có sức chiến đấu của cảnh giới Không Minh tầng thứ tám nhưng muốn giết được Ngô Trường Thanh vẫn phải trả giá bằng máu”, Thái Ất Chân Nhân trầm ngâm.
“Tên này cũng rảnh thật, vừa nãy đã giết được hai tên cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, vậy giết Ngô Trường Thanh bằng một nhát kiếm luôn chẳng phải xong chuyện rồi à? Tấn công bất ngờ rồi lại sử dụng bí thuật ám sát bá đạo của không gian, cho dù Ngô Trường Thanh ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám cũng sẽ trúng chiêu thôi!”
“Ngươi biết cái gì”, Thái Ất Chân Nhân lườm Ngô Tam Pháo: “Diệp Thành muốn dùng tư thế mạnh nhất giết chết Ngô Trường Thanh, nhất kiếm tuyệt sát làm sao có thể giải toả cơn hận trong lòng? Làm sao gọi là trả thù?”
“Ồ, hoá ra là vậy!”, nghe Thái Ất Chân Nhân nói xong, Ngô Tam Pháo mới gãi đầu, chợt hiểu ra.
Phụt! Phụt!
Khi hai người nói chuyện, Diệp Thành và Ngô Trường Thanh trong hư không đã chiến đấu không dưới hai trăm hiệp.
Đúng như Thái Ất Chân Nhân nói, mặc dù Diệp Thành có sức chiến đấu với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mạnh mẽ, nhưng muốn giết được tu sĩ cảnh giới Không Minh tầng thứ tám trực diện thì đúng là phải trả giá bằng máu.
Nhưng dù vậy, Ngô Trường Thanh cũng bị đánh rất thảm, toàn thân đã không còn nhìn ra hình người.
Mà Diệp Thành cũng không khá hơn là bao, toàn thân màu vàng kim đã loang lổ vết máu, vô số vết sẹo trên người, đầm đìa máu tươi, đáng sợ nhất là lỗ hổng trào máu trước ngực, hơn nữa còn loáng thoáng nhìn thấy quả tim đang đập của hắn.
Ở bên kia hư không, Nam Minh Ngọc Thu mặc đồ trắng bước ra, khoanh tay trước ngực, thích thú nhìn trận đại chiến trong kết giới phía dưới.
“Với tu vi và sức chiến đấu này, ta đã thấy bóng dáng phụ hoàng trên người ngươi”, Nam Minh Ngọc Thu lẩm bẩm, năm nghìn năm trước cô ta đã ở cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng lúc này trong đôi mắt xinh đẹp cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Chẳng trách ngươi có thể đánh bại Huyền Linh Chi Thể, chẳng trách ngươi có thể không phân cao thấp khi chiến đấu với kí chủ có độ phù hợp chín phần”, sau khi ngạc nhiên, Nam Minh Ngọc Thu nhếch môi nở nụ cười.
“Có lẽ ngươi sẽ là ngôi sao chói loá nhất trong thời đại này”.
Ầm! Ầm!
Trong tiếng thì thào của Nam Minh Ngọc Thu, hai bóng người đẫm máu đã rơi xuống khỏi hư không, khiến cho mặt đất lún thành một hố sâu.
.