Sau đó, sau đó và sau đó nữa, hai người lại bay ra ngoài.
Mẹ kiếp!
Chết tiệt!
Ngay sau đó, tiếng hét lớn của hai người vang lên từ hai hướng như tiếng sói tru.
“Ở đâu mát mẻ thì tới đó đi”, người ra tay đương nhiên là Nam Minh Ngọc Thu, cô ta đã đến bên cạnh Diệp Thành.
“Xong việc rồi hả?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành đầy hứng thú.
“Xong… Xong rồi”, Diệp Thành cười ngượng.
“Không ra vẻ thì sẽ không chết”, Nam Minh Ngọc Thu vung tay, kéo Diệp Thành lên rồi xoay người biến mất.
Sau khi hai người đi, ở hai nơi khác, một bên là Ngô Tam Pháo, một bên là Thái Ất Chân Nhân, hai người họ khập khiễng đi về phía này, luôn miệng chửi mắng: “Con mẹ nó, có phải ném lão tử thành nghiện rồi không?”
…
Nam Minh Ngọc Thu đưa Diệp Thành đi nhanh qua một thông đạo kỳ dị.
Mặc dù tình trạng của Diệp Thành không được tốt lắm, nhưng dưới sự giúp đỡ của Nam Minh Ngọc Thu thì đã hồi phục rất nhiều.
“Ta không đi được không?”, Diệp Thành bỏ một viên đan dược vào miệng, cười gượng nhìn Nam Minh Ngọc Thu.
Nam Minh Ngọc Thu hơi nghiêng đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn: “Được!”
Không hiểu sao nhìn vẻ mặt tươi cười của Nam Minh Ngọc Thu, Diệp Thành lại cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, trước đây mỗi khi Sở Huyên có vẻ mặt này là dấu hiệu hắn sắp bị đánh.
“Đi, ta đi”, vì có ám ảnh với nụ cười kiểu đó, cuối cùng Diệp Thành vẫn đành cười khan đồng ý.
“Vậy còn được”.
Không biết qua bao lâu Nam Minh Ngọc Thu mới dùng một tay vạch thông đạo không gian, đưa Diệp Thành ra ngoài.
Vừa mới tiếp đất, Diệp Thành đã suýt ngã nhào.
Đương nhiên không phải vì hắn không đứng vững, mà là hắn bị sức mạnh thần bí mà mạnh mẽ đè xuống làm cho suýt ngã khuỵu.
“Phía trước chính là Thập Vạn Đại Sơn”, Nam Minh Ngọc Thu vỗ vai Diệp Thành, sau đó một tia sáng kỳ dị bao phủ lấy người hắn, giúp hắn chống lại sức mạnh thần bí mà mạnh mẽ kia.
Nghe vậy, Diệp Thành đứng vững lại, vội ngước mắt lên nhìn.
.