Tiên Võ Truyền Kỳ

Không biết từ khi nào, Diệp Thành mới khẽ lên giọng, đôi mắt hắn nheo lại nhìn vào mặt đất vì hắn thấy trên mặt đất có dấu chân.  

“Có lẽ là Phụ Hoàng”, Nam Minh Ngọc Thu lại lần nữa kích động, cô muốn bước đi nhưng lại bị Diệp Thành kéo lại.  

“Ta nói này, cô có thể lí trí hơn một chút không?”, Diệp Thành nghiêm túc nhìn Nam Minh Ngọc Thu, hắn chỉ vào dấu chân trên mặt đất và nói: “Nhìn vào dấu tích trên mặt đất thì cùng lắm mới chỉ để lại chừng ba đến năm trăm năm, điều đó có nghĩa rằng trong khoảng thời gian này có người từng tới Thập Vạn Đại Sơn vả lại cũng đã vào trong sâu hơn”.  

“Không thể nào”, Nam Minh Ngọc Thu vội phủ định: “Cho dù người đó có pháp khí ở cảnh giới Thiên hộ thể thì tuyệt đối không thể đi vào trong này được, vì người đó không có Lục Đạo Tiên Luân Nhãn mở đường”.  

Nghe vậy, Diệp Thành mới cau mày.  

Quả thực, cho dù hắn có Tiên Luân Nhãn nhưng phạm vi quan sát cũng bị hạn chế, nếu như không có Tiên Luân Nhãn mở đường thì rất khó có thể tránh được những vị trí nguy hiểm trong Thập Vạn Đại Sơn.  

“Lẽ nào người đó cũng có Tiên Luân Nhãn?”, Diệp Thành trầm ngâm.  


“Tìm kiếm là biết”, khi Diệp Thành còn đang lặng thinh thì Nam Minh Ngọc Thu đã kéo hắn đi về phía trước.  

Bọn họ đi men theo những dấu chân không hề bị đứt đoạn, vả lại trông bộ pháp rất chắc chắn, không hề hỗn loạn, cả hai người có thể tưởng tượng ra người đó đi lại trong Thập Vạn Đại Sơn này dễ dàng và ung dung như thế nào.  

“Phụ Hoàng, là người sao?”, Nam Minh Ngọc Thu chăm chú nhìn trên mặt đất và thầm cầu nguyện, cô nắm chặt lấy cánh tay Diệp Thành, lực đạo mạnh mẽ khác thường.  

Haiz!  

Diệp Thành bất giác thở dài.  

Hắn vẫn lí trí hơn, sao có thể là Huyền Hoàng được, cho dù ông ta ở cảnh giới Thiên thì tuyệt đối không thể sống được năm nghìn năm, có điều Diệp Thành không nói ra lời vì hắn không muốn Nam Minh Ngọc Thu phải kích động.  


Nghĩ vậy, Diệp Thành lại hướng ánh mắt về phía trước.  

Phía trước mặt hắn, mây mù rất dày, kể cả có Tiên Luân Nhãn thì hắn cũng không thể nhìn thấu. Diệp Thành bị Nam Minh Ngọc Thu kéo đi, khoảng cách ngày một gần hơn, còn mắt trái của Diệp Thành cũng dần dần nheo lại như một sợi dây.  

Dừng!  

Diệp Thành đột nhiên lên tiếng, hắn lại lần nữa kéo Nam Minh Ngọc Thu lại.  

“Sao vậy?”, Nam Minh Ngọc Thu nhìn Diệp Thành: “Ngươi nhìn thấy gì?”  

Diệp Thành không trả lời luôn mà từ từ quỳ xuống, đôi mắt hắn lại nheo hơn nữa, đồng lực của Tiên Luân Nhãn ngưng tụ lại như thể có thể giúp hắn nhìn thấu qua lớp mây và sương kia để thấy được cảnh tượng nơi sâu thẳm.  

Tiếp đó, Diệp Thành lại nhìn thấy một đường viền mơ hồ.  

“Rốt cục ngươi thấy gì?”, ở bên, Nam Minh Ngọc Thu lại một lần nữa lên tiếng hỏi, khuôn mặt mang theo hi vọng, chỉ mong có thể có được đáp án gì đó từ Diệp Thành. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận