“Có thể cứu, ta có thể cứu chứ”, Diệp Thành đi tới trước mặt bể Hoa Thanh Trì, dùng Tiên Luân Nhãn nhìn vào lão già mặc đồ tím như thể có thể thấy được vết nứt dài hai thốn trên phần linh hồn của ông ta.
“Đúng là kì lạ, sao Đại Sở lại nhiều người bị đạo thương như vậy chứ?”, Diệp Thành lẩm bẩm, Liễu Dật, Hạo Thiên Huyền Chấn, Thiên Tông Lão Tổ, giờ lại là người đàn ông mặc đồ tím này.
“Thiên địa đang thay đổi khống chế linh hồn của con người ở Đại Sở”, Thái Hư Cổ Long chợt lên tiếng, “nói chính xác hơn thì vì có sự khống chế này nên linh hồn của con người ở Đại Sở rơi vào trạng thái vi diệu, một khi bị thương thì rất dễ diễn hoá thành đạo thương”.
“Hoá ra là vậy”, Diệp Thành xoa cằm.
Hắn thu lại suy nghĩ rồi đảo mắt nhìn mọi người: “Ta phải thi triển thuật pháp, mọi người ra ngoài trước đi”.
“Được, được”, Diệp Thành đã nói vậy rồi nên mấy người phía Tô Uyên đương nhiên không làm trái lại, ho biết bí pháp mà Diệp Thành cần thi triển sẽ không thể cho bọn họ nhìn thấy.
Ngay sau đó, người nhà họ Tô đều lần lượt lùi ra khỏi địa cung.
Sau khi bọn họ rời đi, Diệp Thành không quên phất tay phong ấn cửa địa cung tránh những việc rắc rối xảy ra.
Làm xong xuôi, Diệp Thành mới hít vào một hơi thật sâu, hắn gọi thiên lôi ra bao quanh cơ thể người đàn ông trung tuổi màu tím, vừa dùng thiên lôi trị đạo thương, vừa dùng bí pháp Man Hoang Luyện Thể để tôi luyện linh hồn.
Đây là một quá trình rất dài, Diệp Thành không dám lơ là khinh xuất.
Bên ngoài địa cung, nhóm người phía Tô Chính cũng lần lượt nhìn Tô Uyên: “Phụ thân, hắn thật sự là Viêm Hoàng Thánh Chủ sao?”
“Không sai”, nghe câu hỏi mang theo ý tứ hoài nghi đó, Tô Uyên mới khẽ vuốt râu: “Huyền Thương Ngọc Giới, là chiếc nhẫn độc nhất thiên hạ, ta từng nhìn thấy, tuyệt đối không thể làm giả”.
“Vậy vì sao Huyền Thương Ngọc Giới lại trên tay một tên tiểu tử mới ở cảnh giới Linh Hư?”, tất cả mọi người đều gãi đầu: “Vì sao Viêm Hoàng lại tìm một tên tiểu tử ở cảnh giới Linh Hư làm thánh chủ, nghĩ mãi mà không thông”.
“Ta không biết”, Tô Uyên cũng lên tiếng, ánh mắt rõ vẻ thắc mắc.
“Có phải tên tiểu tử này trộm Huyền Thương Ngọc Giới rồi đeo lên không nhỉ?”
“Không thể”, Tô Uyên phủ định: “Huyền Thương Ngọc Giới được tạo ra từ ngọc cốt của Viêm Hoàng Thánh Chủ, mặc dù chỉ là một thánh vật nhưng nó lại có linh tính, người mà nó không thừa nhận thì người đó không thể đeo lên”.
“Hoá ra là vậy”.
“Tâm Nhi, con từng tiếp xúc với người này rồi sao?”, Tô Uyên nhìn sang Tô Tâm Nhi ở bên, sự việc xảy ra vào ban ngày ông ta cũng đã nghe nói, ông ta đương nhiên thắc mắc về chuyện này.
“Không…không có ạ”, Tô Tâm Nhi cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng lên, cô lắp bắp, cho tới bây giờ cô cũng không thể tin nổi tên lưu manh mà mình gọi lại chính là Viêm Hoàng Thánh Chủ đời thứ chín mươi chín.
Thấy Tô Tâm Nhi như vậy, mấy người phía Tô Uyên không hỏi thêm nhưng vẻ mặt ai nấy đều rất dị thường.
.