Tiên Võ Truyền Kỳ

Diệp Thành bất giác ngẩng đầu nhìn và nhận ra phía trước có một thanh niên từ từ đi tới.  

Gã thanh niên mặc y phục trắng rất dị thường, xung quanh có khí sắc màu tím bao quanh, đầu tóc cũng màu tím, phần trán còn có một đạo phù văn dị thường, khuôn mặt trắng bóc.  

“Cảnh giới Linh Hư đỉnh phong”, Diệp Thành đảo mắt, hắn cứ thế ngó lơ tên này và chú ý vào một người trung tuổi mặc đồ đen phía sau hắn.  

“Cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, muốn đánh úp ta sao?”, Diệp Thành nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung tuổi mặc đồ đen, trông ông ta hết sức lạnh lùng, trên lưng còn đeo theo đại cung màu đen, đôi mắt hiện lên cái nhìn yêu dị.  

“Có thực lực thế này nhất định được liệt trên bảng Phong Vân”, gã thanh niên mặc y phục trắng đứng lại, khoé miệng nhếch lên nhìn Diệp Thành: “Không biết ngươi là ai?”  

“Liên quan đến ngươi à?”, Diệp Thành khoanh tay trước ngực, hắn nhìn tên kia với vẻ mặt đầy hứng thú.  

“Đương nhiên có liên quan rồi”, gã thanh niên lật tay lấy ra cái quạt xếp, vừa phẩy quạt vừa nhìn Diệp Thành, mỉm cười dị thường: “Ta là người trên bảng xếp hạng Phong Vân, nếu như ngươi xếp trước ta thì ta phải giết ngươi để thay thế vị trí”.  


Ồ?  

Diệp Thành nhướng mày: “Khẩu khí không vừa, ngươi xếp thứ mấy trên bảng Phong Vân?”  

“Ta tên là …Dương Tam Thiếu”, gã thanh niên mặc y phục trắng đột nhiên lên tiếng, nói rồi không quên nhe răng để lộ hàm răng trắng bóc, đôi mắt như rắn độc hết sức cay nghiệt.  

“Dương Tham Thiếu?”, Diệp Thành đảo mắt, không tìm được cái tên này trong kí ức.  

“Mười người xếp đầu thì ta biết còn ngươi thì ta thật sự không có ấn tượng, đợi ta lục tìm lại kí ức đã”, Diệp Thành không nghĩ gì nhiều, hắn lấy ra bảng xếp hạng Phong Vân rồi liếc nhìn và tìm cái tên này.  

Ồ?  


Ngay sau đó, Diệp Thành gấp bảng xếp hạng vào và nhìn Dương Tam Thiếu với vẻ mặt khác thường: “Xếp thứ năm mươi ba, thứ hạng cũng không tồi”.  

Nhìn ánh mắt đó của Diệp Thành, Dương Tam Thiếu nhếch miệng cười: “Giờ có thể nói thứ hạng của ngươi chưa?”  

Chỉ thy Diệp Thành giơ lên ba ngón tay: “Tiểu gia ta cao hơn ngươi ba bậc, xếp thứ năm mươi, giỏi không?”  

“Ngươi là Tần Vũ?”, tới lúc này, đôi mắt Dương Tam Thiếu mới nheo lại.

“Là ta”, Diệp Thành không quên hất tóc.  

“Nghe nói uy lực của Hoan Thiên Lệnh Vũ mà ngươi có rất kinh người, hôm nay bổn thiếu gia phải xem nó thế nào mới được”, Dương Tam Thiếu lập tức gập quạt lại, hắn chỉ ra một đạo huyền mang phá tan hư không, chĩa về phía trán Diệp Thành.  

“Ngươi diễn giỏi lắm”, Diệp Thành né người, nhanh chóng né qua được nhất chỉ u mang của tên kia.  

Diệt! 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận