Tiên Võ Truyền Kỳ

Hắn nhìn xung quanh không có gì khác thường thì mới nhảy ra khỏi hang động chạy xuống bên dưới rặng núi Tàng Long Sơn, vì cho dù là hắn thì cũng không dám khinh xuất đặt chân ở một nơi sâu như vậy trong Tàng Long Sơn, yêu thú ở đó vô cùng hiểm độc.  

Ừm?  

Vừa đi chưa được mấy bước, Diệp Thành đã nghe thấy âm thanh lào xào trong gió, sát khí đang bủa vây về phía này.  

“Mũi cũng thính lắm”, Diệp Thành cười lạnh lùng, thoắt một cái hắn đã ẩn vào trong không gian.  

Không lâu sau đó có bốn bóng người ngự kiếm bay đến, mặc dù tu vi của bọn họ mới chỉ ở cảnh giới Linh Hư đỉnh phong nhưng khí tức rất mạnh mẽ, không cần nói cũng biết đó đều là đệ tử trên bảng xếp hạng Phong Vân.  

“La bàn hiển thị chính là ở đây sao lại mất tích rồi?”, một tên thanh niên mặc y phục trắng tay cầm la bàn không quên đưa mắt nhìn tứ phương.  

“La bàn chú ấn mà nhà họ Dương đưa không có sai sót chứ?”, một gã thanh niên tay cầm quạt xếp liếc nhìn la bàn.  

“Cẩn thận vẫn hơn”, một gã thanh niên mặc đồ đen trầm ngâm: “Bốn người chúng ta đều xếp gần thứ bốn mươi, vẫn nên đi cùng nhau thì hơn”.  

“Sợ cái gì, có Trấn Nguyên Châu ở đây, hắn cũng chẳng làm được gì đâu”, cuối cùng, một gã thanh niên đầu lơ lửng linh châu nhếch miệng cười nói: “Nếu hắn dám hiện thân thì ta sẽ cho hắn có đi không có về”.  

“Giỏi vậy sao?”, gã thanh niên mặc đồ xanh đầu lơ lửng linh châu vừa dứt lời thì một giọng nói lạnh lùng vang vọng, sau đó sát khí như hàn băng dị thường xuất hiện.  

Ai?  

Nghe vậy, cả bốn người lần lượt đứng quay lưng vào nhau quan sát tứ phương.  

Vút!  

Ngay lập tức, một đạo huyết quang chém ra từ trong không gian, nếu nhìn kĩ thì đây chính là thanh kiếm màu đỏ gạch.  

Phụt!  

Ngay lập tức, phần đầu của gã thanh niên mặc đồ xanh bị chém lìa.  

Phụt!  

Ba tên còn lại phản ứng lại thì đầu của tên mặc đồ đen cũng lìa khỏi cổ.  

“Là ai, cút ra đây?”, liên tiếp hai tên bị tuyệt sát khiến hai tên còn sống sót mặt mày tái mét, ám sát với cách thức dị thường thế này khiến gã thanh niên đầu lơ lửng Trấn Nguyên Châu cũng sợ hãi đến mức lảm nhảm.  

Phụt!  

Và ngay sau đó, lại là một đạo huyết quang xuất hiện, gã thanh niên tay cầm quạt xếp cũng ngã vào vũng máu, trong đôi mắt hãy còn vẻ kinh ngạc không sao tin nổi.  

“Tần Vũ, ta biết là ngươi, cút ra đây”, tên còn lại cuối cùng đầu lơ lửng Trấn Nguyên Châu, hắn lật tay lấy ra thanh sát kiếm, đẩy mạnh linh khí vào trong Trấn Nguyên Châu, khôi phục uy lực mạnh mẽ. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui