Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Đến cả hai mươi người đứng đầu còn chẳng vào đây mà ngươi dám đến giết ta sao, các ngươi cũng giỏi thể hiện lắm”, Diệp Thành bật cười khinh bỉ, hắn bước ra từ không gian hư vô, tay cầm kiếm Xích Tiêu màu đỏ gạch.
“Chết cho ta”, gã thanh niên kia lập tức tế gọi ra Trấn Nguyên Châu ép về phía Diệp Thành.
“Binh khí này cũng không tồi”, Diệp Thành xoa cằm nhưng một tay đã quất ra một roi Đả Thần Tiên thật mạnh vào Trấn Nguyên Châu.
A!!!
Gã thanh niên kia lập tức rít lên thảm thiết, hai tay ôm đầu, máu me be bét, cả phần đầu suýt chút nữa nổ tung.
Diệp Thành bước tới, hắn kề kiếm vào vai gã thanh niên kia và hỏi bằng giọng điệu hứng thú: “Nói, các ngươi có bao nhiêu người tới đây, mấy tên ở cảnh giới Không Minh, mấy tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám đổ lên, có cảnh giới Chuẩn Thiên không?”
“Có gan thì ngươi giết ta đi”.
Phụt!
Ngay sau đó, đầu gã thanh niên rời khỏi cổ.
Điều đáng nói là trước khi chết, đôi mắt hắn hãy còn vẻ căm hận.
“Hôm qua có bao nhiêu tên như vậy còn không giết được ta, các ngươi đến chẳng khác gì tìm chỗ chôn thân, trí tuệ như vậy mà còn được xếp trên bảng Phong Vân sao?”, Diệp Thành vừa lẩm bẩm vừa cất đi túi đựng đồ.
Thế nhưng đương lúc hắn định đứng dậy thì một thanh sát kiếm lạnh băng phi tới ngắm thẳng vào trán hắn.
“Tốc độ cũng không chậm nhưng uy lực còn kém xa”, Diệp Thành lập tức giơ tay ra bắt luôn thanh sát kiếm đang đâm về phía mình sau đó giơ một tay vào không gian hư vô và lôi một gã thanh niên mặc đồ đen ra ngoài.
Rầm!
Một tiếng động mạnh mẽ vang lên, gã thanh niên lập tức bị đánh tới mức lục phủ ngũ tạng lộn nhào cả lên.
Diệp Thành còn chưa có thêm động tác gì thì lại có một thanh sát kiếm đâm từ phía sau lưng tới, điều đáng nói là uy lực của thanh kiếm này mạnh mẽ hơn rất nhiều so với nhát kiếm vừa rồi của gã thanh niên mặc đồ đen.
Thế nhưng không may cho hắn là hắn gặp phải Diệp Thành.
Vù!
Công thể của Diệp Thành rung lên, lớp áo giáp Tiên Thiên Canh Khí bao quanh thân hình hắn.
Bang!
Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên âm thanh chát chúa, nhát kiếm tuyệt sát thứ hai mặc dù có uy lực không vừa nhưng lại không thể công phá lớp phòng ngự của Diệp Thành.
“Tiên Thiên Canh Khí?”, trong hư không vang lên âm thanh kinh ngạc như thể tên kia nhận ra bí thuật phòng ngự bá đạo này.
Rầm!