“Lăng Hạo, Tử Yên và Thanh Vân của Thiên Tông thế gia”.
“Viên Hạo của nhà họ Viên ở Bắc Chấn Thương Nguyên”.
“Mấy đệ tử chân truyền phía Hoa Vân, Hàn Tuấn của Chính Dương Tông đến từ phía Nam Đại Sở”.
…
Diệp Thành liếc nhìn xung quanh, sau khi nhìn một vòng hắn cũng không thấy đệ tử nào của Hằng Nhạc Tông.
Nhưng sau khi quét hết một vòng, hắn phát hiện rất nhiều đệ tử có khí tức không rõ ràng, rất nhiều người có thực lực mạnh hơn đệ tử bảng Phong Vân, nếu hố thần không mở cửa có lẽ bọn họ cũng không xuất hiện.
Đại Sở đúng là nơi tàng long ngoạ hổ.
Diệp Thành lại tặc lưỡi cảm thán.
Ùng!
Khi Diệp Thành đang trầm trồ thì ngọn núi cao chừng tám nghìn trượng khẽ rung chuyển, sau đó cánh cổng bằng đá vừa to vừa nặng dưới ngọn núi khổng lồ cũng bắt đầu rung lên, hai cánh cổng bắt đầu hé mở, lộ ra một khe hở nhỏ, ánh sáng theo đó chiếu ra, còn có khí nguyên dồi dào bốc lên.
Cuối cùng cũng mở!
Lúc này tất cả mọi người đều đứng lên, những người trẻ có tu vi dưới cảnh giới Không Minh đã không còn kiên nhẫn nữa, bắt đầu xông vào tìm bảo bối.
Còn các tu sĩ lớn tuổi chỉ đành thầm thở dài bất lực, vì tu vi nên họ chỉ có thể nhìn từ bên ngoài, cho dù có bảo vật nghịch thiên cũng chẳng liên quan gì tới họ.
Vút!
Ngay lúc mọi người đang nhìn chằm chằm cánh cửa đá đang mở hé thì một luồng sáng vụt vào.
Mẹ kiếp!
Mọi người đều không kìm được bật ra tiếng chửi tục.
Khe hở nhỏ như thế mà ngươi cũng chui vào được, lợi hại!
Diệp Thành sờ cằm, khẽ giọng: “Có lẽ chính là người đã cướp quả linh sâm năm màu đêm đó, tốc độ này chẳng trách Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân cũng không đuổi kịp”.
Ù! Ù!
Cánh cửa đá vẫn đang rung lên, sau khi luồng sáng đó vọt vào thì nó dần dần mở rộng, rất nhiều tia sáng chiếu ra, khí nguyên dồi dào cũng cuồn cuộn tràn ra.
Vút!
Dưới sự chú ý của mọi người, một luồng ánh sáng vàng vụt qua, người đó đứng ở cửa hố thần không đi vào, tay cầm gậy rang sói đen kịt, miệng ngậm tăm, hắn đứng đó vặn vẹo cổ, trông như tên lưu manh vô lại.
Tên này không phải Diệp Thành thì là ai?
Tần Vũ!
Tần Vũ!.