Và đạo lưu quang kia cũng mới vào trong hố thần lần đầu, ừm, và cũng chính là người thần bí chuồn vào trong hố thần qua khe hở.
“Mẹ kiếp, biết điều thì trả lại túi đựng đồ cho ta, nếu để ta đuổi kịp thì ngươi không xong với ta đâu”, phía sau, Diệp Thành dốc sức đuổi theo, trong tay hắn còn cầm cây gậy răng sói đen xì.
“Có giỏi thì đuổi theo ta đi”, nào ngờ đạo lưu quang kia còn truyền tiếng mắng chửi khiến Diệp Thành giật mình.
“Được, ngươi đợi đấy cho ta”, Diệp Thành hắng giọng, lập tức thi triển Thái Hư Thần Hành Thuật tới cực điểm, thân hình thoắt ẩn thắt hiện như bóng ma, tốc độ nhannh như thần mang, trong chốc lát hắn đã kéo ngắn khoảng cách cả trăm trượng với đạo lưu quang kia.
Lúc này Diệp Thành mới dùng Tiên Luân Nhãn xem đó là thứ gì.
Nói chính xác hơn, đó là một con người.
Và nói chính xác hơn nữa thì đó là một người rất nhỏ, toàn thân chỉ to bằng nắm tay, mặt mày trắng trẻo mũm mĩm, trên người chỉ mặc có một chiếc quần nhỏ.
“Đây là cái thứ gì vậy chứ?”, Diệp Thành chưa từng thấy cảnh này bao giờ.
Nào ngờ Diệp Thành vừa dứt lời thì người ở phía trước chợt mắng chửi: “Ngươi mới là thứ gì, cả nhà ngươi đều là thứ gì thì có”
“Mẹ kiếp”, Diệp Thành cũng tức tối mắng chửi, hắn vừa đuổi theo bạt mạng, vừa mắng chửi khiến nước bọt bắn tung toé.
A…!
Bị Diệp Thành mắng chửi, tên kia điên cuồng, hai nắm tay mũm mĩm nắm chặt vào nhau, chân dậm mạnh và điều đáng nói là bộ dạng tức giận của cái thứ nhỏ bé này trông cũng thật đáng yêu.
Diệp Thành nắm bắt cơ hội, hắn nhảy vọt tới sát phạt tới bên cạnh tên kia.
“Dừng lại cho ta”, Diệp Thành lập tức ra tay tung chưởng khiến không gian cả chục trượng quanh đó đều bị cấm cố.
“Chạy, ngươi chạy nữa đi”, Diệp Thành tức tối tiến lên trước.
“Có điều ngươi rốt cục là thứ gì?”, Diệp Thành tỏ vẻ hiếu kì, hắn nhìn hình người múp míp kia rồi giơ tay nhấn nhấn vào cái bụng của tên này và điều đáng nói là hắn có được cảm giác không tồi.
“Lôi về hầm canh thì mùi vị chắc ngon lắm đây”, Diệp Thành xoa xoa cằm.
“Thả lão tử ra, có gan thì đánh với ta”, tính khí của tên này cũng không vừa, mặc dù bị Diệp Thành cấm cố nhưng vẫn nhảy ra được khỏi kết giới, cứ thế lăn lộn gào thét.
“Không được”, Diệp Thành tiến lên trước nắm tên đó vào trong lòng bàn tay, hắn nhét vào trong túi đựng đồ rồi mới nhìn hình người to bằng bàn tay mà nói: “Nói, ngươi rốt cục là thứ gì?”
Lời này của Diệp Thành khiến khuôn mặt của tên kia tối sầm cả lại.
.