“Lão tử không phải là thứ gì, lão tử là người”, ngay sau đó, tên kia nổi cơn tam bành, nếu không phải bị Diệp Thành bắt lại thì e rằng hắn đã nhảy vào mặt Diệp Thành mà tè một bãi rồi.
Có điều, nói tới việc tè bậy, Diệp Thành lại vạch quần của tên này ra sau đó liếc nhìn vào bên trong rồi nhìn thấy của quý tí hon và không quên búng búng vài cái.
Lúc này, nước mắt tên kia trào ra, nên biết rằng hắn chỉ to bằng nắm tay, của quý cũng chỉ bằng tí xíu, lại bị Diệp Thành búng cho như vậy không ngất luôn ra đã là may lắm rồi.
A….!
Sau hồi đau đớn, tên ấy mới lại lần nữa nổi cơn tam bành, người thì không to nhưng tiếng thì hết sức chói tai.
Diệp Thành cứ thế ngó lơ, hắn tế gọi ra Đại La Thần Đỉnh, không nói lời nào và ném luôn tên này vào trong khiến nên này gào thét dữ dội hơn, hắn nhảy điên cuồng từ góc nọ tới góc kia.
Mặc dù sinh ra trong hình dạng kì dị nhưng tốc độ của hắn lại rất nhanh, có điều hắn lại chẳng thể phá được cấm chế bên trong Đại La Thần Đỉnh.
“Ngoan ngoãn ở trong này đi, đợi tiểu gia đây ra ngoài rồi thì sẽ chơi cùng với ngươi”, Diệp Thành cười khúc khích rồi lấy tay gẩy gẩy.
Thấy vậy, hình người nhỏ bé đang chạy nhảy loạn lên trong Đại La Thần Đỉnh cứ thế che đũng quần lại.
Sau khi xử lý tên này xong, Diệp Thành lập tức quay người biến mất trong không gian hư vô.
Có điều tới khi quay lại địa điểm ban nãy thì hắn đã không thấy Bích Du đâu nữa rồi.
.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
“Đi đâu rồi?”, Diệp Thành gãi đầu, thần thức của hắn tản ra xa nhưng vẫn không cảm nhận được khí tức của Bích Du.
.