Tiên Võ Truyền Kỳ

“Chẳng phải là bí tháp thông thiên sao?”, tên tí hon liếc nhìn Diệp Thành sau đó xoa cằm trầm ngâm một lát rồi mới nói: “Có điều theo như suy đoán của ta thì hắn không thể đại khai sát giới bên trong hố thần, nếu không thì với thực lực của hắn, nếu muốn giết người thì những người bên trong hố thần chẳng kẻ nào trốn thoát được”.  

“Mạnh vậy sao? Ngươi đang doạ ta đấy à?”  

“Ta không thừa thời gian mà doạ ngươi”, tên tí hon liền liếc nhìn Diệp Thành sau đó ngồi trong Đại La Thần Đỉnh, hắn chống tay dưới cằm: “Hình như tên đó tìm được thứ gì bên trong hố thần, điều đáng nói là thứ mà hắn muốn tìm nhất định là một bảo bối”.  

Roẹt!  

Đúng lúc này, một đạo kim quang xoẹt qua trước mắt Diệp Thành, không chỉ có hắn mà đến cả tên tí hon bên trong Đại La Thần Đỉnh cũng nhảy cẫng lên, hai mắt sáng rực.  

“Đuổi, mau đuổi theo, đó là bảo bối”, tên tí hon nhảy loạn lên.  


Không cần hắn nói thì Diệp Thành cũng đã đuổi theo rồi, ánh sáng màu vàng kim kia mặc dù di chuyển với tốc độ rất nhanh nhưng cũng đã bị hắn nhìn ra là thứ gì, nó chỉ to bằng móng tay, toàn thân ánh lên màu vàng kim chói mắt và điều khiến Diệp Thành cảm thấy kì lạ đó là thứ kia là một chữ.  

“Chữ?”, tốc độ của Diệp Thành vô cùng nhanh.  

“Bắt lấy nó, mau bắt lấy nó”, tên tí hon còn kích động hơn cả Diệp Thành, nếu không phải bị cấm cố bên trong Đại La Thần Đỉnh thì e rằng hắn cũng đã nhảy ra ngoài rồi.  

“Thái Hư Thần Hành”, Diệp Thành tăng nhanh tốc độ, hắn kéo gần khoảng cách với chữ màu vàng lấp lánh kia sau đó vung tay bắt chữ đó vào lòng bàn tay mình.  

Vù! Vù!  

Không lâu sau đó, chữ màu vàng óng kia cố gắng vùng vẫy khỏi tay Diệp Thành nhưng lại chẳng thể thoát được cấm cố.  


Diệp Thành hé mở bàn tay và nhìn thì mới nhận ra đó là chữ “đạo”, mặc dù chỉ to bằng móng tay nhưng nó lại mang theo khí tức khó nói nên lời, đạo uẩn huyền diệu đan xen hết sức bất phàm.  

“Nào nào, để ta xem nào”, tên tí hon lại trèo lên bên mép Đại La Thần Đỉnh, hai mắt hắn sáng lên nhìn vào chữ “đạo” kia, trong lúc này hắn chốc chốc lại liếm miệng nhìn Diệp Thành.  

“Chữ này thật huyền diệu”, Diệp Thành cũng bất ngờ, như thể nhìn ra được manh mối gì đó, chữ này hết sức tự nhiên, lại mang theo đại đạo và còn có âm thanh đại đạo đan xen nhau vang vọng.  

Diệp Thành giữ chặt lại chữ “đạo” trong lòng bàn tay, hắn giơ tay lên vỗ vào Đại La Thần Đỉnh để chữ đó in lên bề mặt Đại La Thần Đỉnh.  

Vù!  

Chữ “đạo” vừa được in lên bề mặt, Đại La Thần Đỉnh liền rung lên mạnh mẽ, còn có ánh sáng chiếu rọi nối tiếp nhau tạo thành cả mảng và khiến nó càng trở nên bất phàm hơn. Đại La Thần Đỉnh dày dặn, mộc mạc tự nhiên chốc chốc lại có đại đạo thiên ý mang theo đạo uẩn khó tả thành lời.  

“Được lắm, không tồi”, Diệp Thành bất giác xoa cằm. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận