“Phong Vân Bảng sát thần”, Thanh Vân ở bên cũng chêm vào.
“Nghe kêu vậy sao?”
“Thế huynh nghĩ sao?”, Lăng Hạo vẫn tặc lưỡi: “Có điều huynh cũng xứng với danh hiệu này, đệ tử nằm trong mười người đứng đầu đã bị huynh diệt đi hai người, đệ tử trong một trăm người đứng đầu bị huynh diệt hơn nửa, danh hiệu Phong Vân Sát Thần xứng với huynh thật mà”.
“Hư danh mà thôi”, Diệp Thành xua tay sau đó quay người rời đi: “Mọi người cứ tiếp tục đi, ta đi tìm bên khác”.
“Nghe nói huynh đang tìm những chữ vàng kia”, Diệp Thành vừa đi được hai bước thì lièn nghe tiếng Tử yên vang lên.
Nghe vậy, Diệp Thành liền quay người lại, đôi mắt hắn sáng lên, nhìn Tử yên, cười xoà nói: “Sao vậy? Muội có sao?”
“Chúng ta đều có”, Tử Yên mỉm cười nói.
Lúc này, đôi mắt của Diệp Thành càng sáng hơn, hai tay hắn xoa vào nhau như sắp tạo ra khói: “Cho ta đi”.
“Gọi huynh lại đương nhiên là để đưa cho huynh rồi”, Lăng Hạo tiến lên trước, đưa ra hai chữ màu vàng sáng lạn cho Diệp Thành.
Phía này, Thanh Vân cũng lấy ra một chữ, còn Tử Yên lấy ra ba chữ khiến Diệp Thành hồi hộp tim đập nhanh hơn.
Có điều, đợi tới khi nhìn thấy sáu chữ này là chữ gì thì Diệp Thành mới có phần bất ngờ: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, sáu chữ này đúng là huynh đệ tốt của nhau, đến cả ra ngoài mà cũng còn hợp lấy nhau được”.
“Huynh ghe gì chưa, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng bị nhốt trong đại trận rồi”,
.