Tiên Võ Truyền Kỳ

“Ta đã nói bí mật của Độn Giáp Thiên Thư rồi còn gì”.  

“Nhưng ngươi chưa nói cho ta biết bí mật của hố thần”, Diệp Thành mỉm cười thong thả: “Ta muốn biết rốt cuộc trong hố thần có bảo bối gì, điều gì ngươi cũng biết, chắc hẳn cũng biết bảo bối đó ở đâu!”  

“Ta không biết”, tiểu tử đó lắc đầu: “Biết cũng không nói cho ngươi”.  

“Mạnh miệng vậy à?’, Diệp Thành lại lấy con dao găm nhỏ của mình ra, sau đó lại bắt đầu đổ nước vào Đại La Thần Đỉnh, giống như cắt tên nhóc này thành nhiều mảnh nhỏ rồi cho vào vạc lớn để hầm vậy.  

“Ngươi bớt lấy những chiêu này ra hù doạ ta đi, tiểu gia đây không sợ đâu”, tên tí hon chửi bới, dường như hắn cũng hiểu tính Diệp Thành, chắc chắn Diệp Thành không dám giết mình.  

Ồ!  

Thấy tên này này ương ngạnh như vậy, Diệp Thành nổi lên hứng thú, nhưng không phải với hắn mà là với bảo bối trong hố thần.  

Tên tí hon đã nói ra bí mật của Độn Giáp Thiên Thư, nhưng lại không nói gì về bí mật của hố thần, thông minh như Diệp Thành sao lại không nghĩ ra giá trị của bảo bối trong hố thần lớn đến mức nào.  

“Ta sẽ khiến ngươi phải nói”, đúng thế, Diệp Thành không hầm tiểu tử này, hắn chỉ doạ thôi.  

Diệp Thành đóng Đại La Thần Đỉnh lại rồi bỏ đi.  

Hắn đi lang thang xung quanh một lần nữa, cướp được một chữ vàng trong tay tên đệ tử xa lạ, sau đó đi sâu vào trong.  

Ầm! Bùm!  

Ở nơi sâu vọng lại tiếng nổ ầm không dứt, dường như có bảo bối nên mọi người lại tranh nhau sứt đầu mẻ trán.  

“Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể vẫn chưa ra”, trên đường, Diệp Thành đi lại trong không gian hư vô, điều hắn nghe thấy nhiều nhất chính là vấn đề này.  

“Ta biết chuyện này, ta nhìn từ xa thấy có bảo bối thần bí, sau đó hai người tranh nhau, nhưng không biết vì sao lại bị nhốt trong đại trận, ở trong đó ba canh giờ rồi vẫn chưa ra”.  

“Đại trận có thể nhốt họ chắc chắn rất bất phàm”.  

Trong những tiếng thảo luận, Diệp Thành đã đi vào nơi sâu trong hố thần, hơn nữa từ xa hắn đã thấy biển mây mù màu vàng.  

Diệp Thành thoáng dừng bước, nheo mắt nhìn về phía đó.  

Nơi ấy có ánh sáng vàng lấp lánh, mây mù cuộn trào, sát khí bay lượn trong mây mù, còn có giông bão cuồn cuộn, loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng rồng gầm, tiếng phượng hoàng kêu, đó là một nơi đại hung.  

Mà Diệp Thành biết, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đang bị nhốt trong đó.  

Trong lòng thầm nghĩ vậy, Diệp Thành đã bước tới đó. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui