Tiên Võ Truyền Kỳ

“Tiếp tục”, sau khi phân chia bảo bối qua loa, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa lại lên đường.  

Chẳng bao lâu sau, tiếng la hét lại tiếp tục vang lên, người bị đánh trong hố thần càng lúc càng nhiều, mười người đứng đầu bảng Phong Vân, ngoài Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng với Bích Du thì những người khác đều bị cướp hết.  

Ngày càng có nhiều lời chửi mắng, những người bị cướp ai nấy đều cực kỳ phẫn nộ.  

Vốn dĩ bọn họ vào hố thần là để tìm bảo bối, kiếm vận may, bây giờ thì hay rồi, không tìm được bảo bối, chẳng có vận may, ngược lại còn bị người khác cướp sạch.  

Vì Diệp Thành mà Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng liên tục phải gánh hoạ thay cho hắn.  

Người tức tối nhất là Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, đến giờ vẫn không biết ai là người đã hãm hại mình.  

Ầm! Đùng đoàng!  


Chẳng mấy chốc, tiếng đánh nhau đã vang vọng khắp cả hố thần.  

Lại nhìn hai bên đang đánh nhau, không cần nói cũng biết một bên là Hoắc Tôn, một bên là phía Cơ Tuyết Băng, Hoắc Tôn cho rằng Cơ Tuyết Băng gài bẫy mình, còn Cơ Tuyết Băng thì đoán là Hoắc Tôn bôi nhọ mình.  

Vì thế hai bên nghi ngờ lẫn nhau, máu nóng bốc lên, bọn họ đã đại chiến không chỉ một trận.   

Vút!  

Diệp Thành lại sử dụng roi Đả Thần Tiên để đánh người.  

Ngay lập tức, túi đựng đồ và bảo bối trên người kẻ đó đều bị lấy đi.  

Mà lúc này, thời gian của cấm thuật Nhất Khí Hoá Tam Thanh cũng đã hết, nó đã trở về cơ thể Diệp Thành.  


“Cũng hòm hòm rồi”, Diệp Thành lấy một chữ vàng từ trong túi đựng đồ đi, sau đó nhìn lên bầu trời của hố thần.  

“Ta có thể cảm nhận được không đến một khắc nữa, hố thần sẽ sụp đổ”.  

“Không cướp kim tự nữa à?”, Tiểu Linh Oa vừa nhét túi đựng đồ vào túi quần, vừa nhìn Diệp Thành.  

“Còn cướp cái gì nữa, ngoài Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, những người khác hầu như đã bị chúng ta cướp hết rồi còn gì!”  

Trong lúc nói chuyện, Diệp Thành đã tới cửa hố thần, muốn đi ra ngoài chỉ một bước là ra hỏi nơi này.  

Nhưng khi hai người chuẩn bị đi, nơi sâu trong hố thần vọng lại tiếng nổ, một ngọn núi khổng lồ sụp xuống.  

Hửm?  

Diệp Thành không khỏi quay đầu lại.  

Từ góc nhìn rất gần, Diệp Thành nhìn thấy kim quang óng ánh ở nơi sâu kia, vân khí vàng kim dâng trào, quan trọng nhất là hắn nhìn thấy từng chữ vàng màu vàng sáng chói bay lên, số lượng còn cực kỳ nhiều. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận