Chương có nội dung bằng hình ảnh
Diệp Thành bước tới, hai tay hắn nắm chặt rồi vung Bá Long Đao lên, một nhát dao chém xuống, đao mang chợt hiện, vô cùng bá đạo.
Gầm!
Ngay lập tức, Diệp Thành chém cự long màu đen thành hai khúc.
“Còn các ngươi nữa”, Diệp Thành hét lên, hắn cầm Bá Long Đao quét ngang hư không, vô cùng mạnh mẽ, những cao thủ vừa xông lên trong nháy mắt đã ngã xuống, rất nhiều người đều bị chém ngang, công thể và linh hồn đều mất hẳn.
Chậc chậc chậc!
Nhìn Diệp Thành giết chết đội quân tứ phía, những người đi theo đều tặc lưỡi.
“Tiểu tử này thông thần rồi sao? Thái Âm Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể và bao nhiêu cao thủ cũng không làm gì được hắn”.
“Chẳng trách nhiều người muốn giết hắn như thế, nếu để hắn lớn mạnh hơn thì sẽ là kiếp nạn lớn đối với nhiều người và nhiều gia tộc”.
“Cảnh giới Linh Hư đỉnh phong đã có chiến tích như vậy, đúng là xưa nay chưa từng có”.
Kẻ nào cản đường ta đều phải chết!
Giọng nói đanh thép của Diệp Thành cất lên tựa sấm sét đùng đoàng, vang vọng khắp đất trời.
Hắn bước lên dải ngân hà, Đại La Thần Đỉnh lơ lửng trên đầu, tay cầm Bá Long Đao, mạnh mẽ sải bước, kẻ nào xông lên đều bị chém chết ngay tại chỗ.
Đám người xung quanh không còn ai dám xông lên nữa.
Phía sau Diệp Thành lúc này là một con đường được lát bằng máu và xương, máu đổ thành sông, hài cốt trải đầy, còn hắn thì như chiến thần có một không ai với sức chiến đấu vô song, mà lại như sát thần diệt thế với sát khí ngút trời.
Nhưng vẫn có người cản đường hắn, một bên là Thái Âm Chân Thể Hoắc Tôn, một bên là Huyền Linh Chi Thể Cơ Tuyết Băng.
“Đúng là âm hồn không tan”, Diệp Thành lạnh lùng thầm nói trong lòng.
Mặc dù sức chiến đấu của hắn đã vượt qua Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng, nhưng muốn giết chết họ cần phải sử dụng tới con át chủ bài, hơn nữa cho dù giết được họ thì hắn cũng sẽ bị thương nặng.
Thứ nhất, hắn vẫn chưa muốn để lộ thân phận.
Thứ hai, từ nãy đến giờ hắn vẫn chưa thấy tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên nào tham gia, điều này có nghĩa là bất cứ lúc nào cũng có thể có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên tới tuyệt sát, hắn phải mau chóng rời khỏi đây.
Vì vậy Diệp Thành không dám quá ham chiến, bởi vì càng kéo dài thời gian, tình hình của hắn sẽ càng tệ hơn.
Giết! Giết! Giết!