Diệp Thành nhìn Hoắc Tôn sau đó lại nhìn Cơ Tuyết Băng, nhẹ giọng nói: “Cơ Tuyết Băng, cô thì sao?”
“Tháo mặt nạ ra”, Cơ Tuyết Băng tiến lên một bước, mặc dù vẻ mặt thờ ơ, lạnh lùng nhưng trong đôi mắt đẹp vẫn có một tia hy vọng.
“Cô thật sự rất tò mò về thân phận của ta sao?”, Diệp Thành ung dung hỏi, nhìn Cơ Tuyết Băng với vẻ đầy hứng thú: “Cho dù ta không phải Tần Vũ thì sao? Liên quan gì đến cô?”
“Nếu ngươi tháo bỏ mặt nạ thì ta sẽ không ngăn cản ngươi nữa”.
“Cô nghĩ cô ngăn được ta sao?”, Diệp Thành một tay xé mở không gian, quay người đi vào.
“Đứng lại!”
Hoắc Tôn bước lên, dịch chuyển không gian đuổi theo.
“Đứng lại!”
Đạo pháp của Cơ Tuyết Băng cũng rất huyền diệu, lập tức biến mất tại chỗ, đuổi theo vào không gian hư không.
Ầm! Bùm! Cheng!
Chẳng bao lâu, trong không gian hư vô vọng ra âm thanh của trận đại chiến, khoảng không có chu vi mười nghìn trượng đang từ từ nứt ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, khe hở không gian xuất hiện khiến cho rất nhiều người còn chưa kịp rút lui đã bị cuốn vào trong.
Mọi người từ mọi hướng đồng loạt ngửa đầu nhìn lên hư không, mỗi người một vẻ mặt, có hung ác dữ tợn, có tặc lưỡi cảm thán, có sửng sốt kinh hãi.
Bùm!
Không biết qua bao lâu một khoảng không gian sụp đổ, một thân hình đẫm máu rơi xuống.
“Là Hoắc Tôn, Thái Âm Chân Thể”, có người tinh mắt lập tức nhận ra người rơi xuống là ai.
Bùm!
Ngay sau đó, một khoảng không gian khác cũng sụp đổ, một bóng người toàn thân nhuốm máu rơi xuống.
“Là Cơ Tuyết Băng, Huyền Linh Chi Thể”, có người chậc lưỡi một tiếng.
“Thất bại rồi, Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể lại thất bại rồi”.
“Hai người hợp lực cũng không địch nổi Tần Vũ kia”.
“Vậy Tần Vũ phải mạnh cỡ nào chứ?”
Trong làn sóng thảo luận, rất nhiều người đều nhìn lên hư không, Hoắc Tôn và Cơ Tuyết Băng đều rơi xuống rồi, bọn họ muốn hỏi: Vậy Tần Vũ đâu?
Chỉ là bọn họ nhìn rất lâu cũng không thấy Diệp Thành xuất hiện, chỉ có không gian và hư không đã nứt vỡ liên tục liền lại, trong làn huyết vụ mịt mờ dần dần trở nên yên tĩnh.