“Chạy rồi sao?”
Một lúc lâu sau có người lên tiếng hỏi thử.
“Xem ngươi nói kìa, sao lại gọi là chạy? Người ta đi thôi có được không hả?”
“Cũng đúng, ngay cả Thái Âm Chân Thể và Huyền Linh Chi Thể đều bị đánh bại, còn ai có thể ngăn cản hắn?”
A!
Tiếng rống cuồng loạn cắt ngang cuộc thảo luận, Hoắc Tôn bò dậy từ dưới đất tức giận ngửa mặt lên trời gào to, sự kiêu ngạo của hắn ta không phải bị đánh bại, mà là bị người khác nghiền nát.
Ở bên kia, Cơ Tuyết Băng cũng lảo đảo đứng dậy, ánh sáng bao quanh thân thể đã sắp dập tắt, cô ta nhìn khoảng không mờ mịt với vẻ phức tạp.
Cuối cùng cô ta vẫn chưa được nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thành, cô ta hợp lực với Thái Âm Chân Thể cũng không cởi được mặt nạ của hắn, còn bị một mình hắn đánh bại, hơn nữa còn là hoàn toàn bị đánh bại.
Sự cao ngạo của cô ta lại bị nghiền nát, Huyền Linh Chi Thể bất bại trong truyền thuyết cũng lại một lần nữa bị đánh bại.
Ruỳnh!
Lúc này, giữa rặng núi cách vị trí ban nãy không biết bao xa, Diệp Thành tung một chưởng phá mở không gian rồi bước ra ngoài.
Dáng vẻ của hắn cũng hơi chật vật, dù sao hai đối thủ đều là bất khả chiến bại cùng cấp, hắn không sử dụng con át chủ bài, sức chiến đấu không thể phát huy tối đa nên trên người hắn cũng có rất nhiều vết thương.
“Hoang Cổ Thánh Thể bá đạo đúng không?”, tiểu tử trong Đại La Thần Đỉnh ló đầu ra.
“Đâu chỉ là bá đạo, thực sự là bất khả chiến bại!”, Diệp Thành cảm thán: “Khí huyết dồi dào như vậy, cơ thể lại bá đạo như thế, khả năng khôi phục cũng nghịch thiên, đây mới là huyết mạch nghịch thiên bất khả chiến bại cùng cấp!”
“Làm gì có huyết mạch nào là bất khả chiến bại cùng cấp thật sự?”, tên tí hon nhìn Diệp Thành.
“Câu này có lý lắm, ta… Hế?”, Diệp Thành còn chưa nói xong đã đột nhiên cau mày.
Keng!
Đột nhiên có tiếng mũi tên bắn ra từ hướng chéo, xẹt thẳng về phía đầu mày của hắn, hơn nữa tốc độ cực nhanh mang theo sát khí lạnh lùng, chỉ nhìn thôi cũng thấy toàn thân đau nhói.
“Cảnh giới Chuẩn Thiên”, vẻ mặt Diệp Thành nghiêm nghị, hắn lùi lại với tốc độ nhanh như chớp.
Keng!
.