“Đúng là đặc sắc”, nhìn lầu các nhỏ với những âm thanh có tiết tấu vang vọng, Diệp Thành bất giác tặc lưỡi, lực đạo này, tần suất này, phong cách này được gọi là âm thanh trên giường đó. Ha ha ha.
A…ô…a…ô…a…
Nghe tiếng rên rỉ của nữ nhân bên trong lầu các, Diệp Thành chỉ cảm thấy toàn thân rạo rực, tà hoả bùng lên, giống như thể hắn đang được sống lại đêm nồng cháy với Sở Linh vậy. Tiếng rên rỉ đó rõ ràng là quá khơi gợi.
“Nếu như có hôm nào đó có thể đưa sư phụ xinh đẹp lên giường thì ta đảm bảo có thể làm tới mười ngày hoặc nửa tháng”, không biết vì sao mà trong lòng lòng tên súc sinh Diệp Thành này đột nhiên lại manh nha ý định tà ác như vậy.
“Tiếng rên rỉ của sư phụ xinh đẹp chắc chắc sẽ rất hay, hi hi hi”, Diệp Thành nghĩ rồi bất giác cười khúc khích, hắn cứ cười như thế rồi ở phần thân dưới, cậu nhỏ đã chồi lên từ bao giờ.
“Làm gì mà ngươi cười dâm tà thế hả?”, nghe điệu cười của Diệp Thành, Tiểu Linh Oa ở bên nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu.
“Khốn khiếp”.
Ô! Tiểu Linh Oa dùng ngón tay nhỏ bé day day trán của mình, hắn lại nhìn sang lầu các nhỏ, “để tiểu gia đây mở mang tầm mắt xem nào”.
Bốp!
Diệp Thành vung tay, mắng chửi: “Ngươi còn chút đạo đức nào không hả? Nghe thì nghe vậy thôi, lại còn muốn nhìn?”
“Mẹ kiếp, hai con mắt của ngươi trợn còn to hơn ta đấy”.
“Hàm hồ, lão tử mặc dù mặt dày nhưng cũng biết kiềm chế, ta chỉ nghe chứ không nhìn”.
Cả hai tên chửi nhau, nước bọt bắn liên tục, thế nhưng cuộc mây mưa bên trong lầu các nhỏ vẫn không hề dừng lại.
Cuối cùng Tiểu Linh Oa cũng không thể mở mang tầm mắt, chỉ có thể nuốt nước miếng trơ mắt nhìn lầu các nhỏ.
Đương nhiên, Diệp Thành cũng chỉ nghe chứ không dùng Tiên Luân Nhãn để nhìn.
Quả thực tên này vẫn biết kiểm soát, mặc dù mặt dày nhưng hắn vẫn biết giới hạn của mình ở đâu.
A…ô…a…ô….!
Tiếng rên rỉ vẫn liên tiếp vang lên bên trong lầu các, càng lúc càng rên rỉ dữ dội hơn, nếu không phải lầu các có cấm chế thì e rằng cả Viêm Hoàng đều chạy tới xem cảnh tượng này mất.
Không thể phủ nhận, nam nhân kia làm rất chuyên nghiệp, từ khi Diệp Thành và Tiểu Linh Oa tới đây, lầu các không hề yên bình.
Lúc này, cả hai tên cứ thế đứng đó nghe được hơn sáu canh giờ, nghị lực thế này, ngoài bọn chúng ra thì cũng chẳng còn ai sánh bằng.
……..
Đêm khuya không hề yên tĩnh.