Tiên Vốn Thuần Lương

Lúc quân Thần tộc vẫn còn tìm kiếm chung quanh núi Thường Dương thì đám người Kim Phi Dao dưới sự dẫn dắt của Thần Nông tộc đã đi tới gần chỗ đầu Hình Thiên rồi.

Đó là một nơi cũng không gần với địa bàn Thần Nông tộc, là một cái khe sâu bị cắt ra từ cuộc chiến vạn năm trước. Bay trong cái khe có thể nhìn thấy bốn phía có rất nhiều sơn động, đi vào những động đó có thể dẫn tới vô số ma thú.

Để không đả thảo kinh xà khiến quân Thần tộc có sự chuẩn bị, lần này người đến cũng không nhiều, chỉ có bốn mươi người. Bọn họ bay ở giữa cái khe, những lúc bay qua miệng huyệt động sẽ có ma thú đột nhiên chui ra đột kích, tuy nhiên cũng không chịu nổi, con nào con nấy rất nhanh bị giết. Mọi người đang vội, chỉ nhanh chóng lấy linh thạch và ám đan, cùng lắm là cắt lấy một ít bộ phận hữu dụng rồi vội vã rời đi.

Kim Phi Dao bay cuối cùng, đợi bọn họ lấy xong nàng liền đi qua, thu toàn bộ thi thể ma thú. Người khác cũng có túi càn khôn, giới tử cảnh vực cũng tùy thân mang theo nhưng không phải dùng để đựng rác. Mọi người thật khinh bỉ nhìn nàng thu hết các thứ mà không ai cần, túi càn khôn lần lượt lấy ra, vô cùng vô tận.

Bay trong khe một ngày, Thần Nông tộc dẫn mọi người đáp xuống một chỗ đầy loạn thạch, một đáy cốc đầy những tảng đá cao thì bằng hai, ba người, nhỏ thì bằng nắm tay. Khương Thủy Nhiên đứng trên một tảng đá, thả thần thức ra ngoài. Thần thức cẩn thận quét cái khe một lần, xác định không có người theo dõi mới nhìn chung quanh, cuối cùng bay đến một tảng đá cách đó không xa.

Đây là một tảng đá tạo thành từ ba khối dựa vào nhau, cao chừng hai người, trông rất bình thường trong đáy cốc này. Ở giữa ba khối cự thạch hình thành một khe đá rộng chừng nửa trượng, Khương Thủy Nhiên lại ngẩng đầu nhìn lướt qua bốn phía.

Nhìn bộ dáng dè dặt cẩn trọng của hắn, Kim Phi Dao đứng một bên đợi cũng có chút sốt ruột. Dù sao chỉ cần đầu Hình Thiên phóng xuất là Hình Thiên lập tức biết được, lét lút cẩn thận như vậy cũng không hữu dụng nha, còn không bằng nhanh nhanh một chút, đi thẳng vào trong lấy thần hồn ra rồi tiêu hủy cái đầu.

Khương Thủy Nhiên ép buộc ở khe đá một hồi, đầu tiên là đổ vài thứ chất lỏng màu sắc cổ quái từ vài cái chai ra, sau đó lại lấy ra một mộc bài ném vào khe đá. Sau một lát, mặt đất hơi hơi chấn động, trong khe đá truyền ra thanh âm kỳ quái.


“Chúng ta vào thôi.” Khương Thủy Nhiên đứng dậy nói với mọi người.

Tu sĩ Đại Thừa kỳ bay qua đứng trên ba khối cự thạch, nhìn vào trong khe đá, bắt đầu nhảy vào từ Khương Thủy Nhiên. Các tu sĩ phía sau lần lượt tiến vào, lúc này đứng ở cuối không có ưu việt, Kim Phi Dao muốn sớm tiếp cận đầu Hình Thiên cho nên nhanh chóng bay qua, muốn đi vào sớm một chút.

Ngay miệng khe đá xuất hiện một cửa vào, ở lối vào có thể nhìn thấy có thang đá thông xuống dưới. Không nghĩ nhiều, nàng cũng nhảy vào theo các tu sĩ khác. Vừa đi xuống được vài bước thì phía sau đột nhiên phát ra tiếng vang, cửa vào đã lại đóng lại.

Dưới lòng đất lại không hề tối, trên thạch bích có không ít Dạ Quang thạch chiếu sáng. Nhân sổ cũng đã đủ, tất cả mọi người đã vào nên động khẩu tự động đóng cửa để quân Thần tộc không thể lập tức phát hiện ra bọn họ.

“Mập Mạp, ngươi xem nơi này giống cái gì?” Kim Phi Dao vừa đi theo mọi người xuống dưới vừa hỏi Mập Mạp.

Mập Mạp nhìn thang đá dài mãi xuống bên dưới, ngạc nhiên nói: “Giống cái gì?”

“Ý cua ta là nơi này giống một di chỉ, ngươi xem, những tảng đá này nhìn rất quen mắt. Có nên thuận tay mang về trải đường không? Hiện tại tốc độ bổ thiên rất nhanh, đã có rất nhiều chỗ có thể làm đường.”

Hiện tại muốn tìm loại đá này cũng không dễ, kể cả nó không đáng giá nhưng cũng đã bị người đi trước lấy gần hết. Kim Phi Dao đã hỏi người Thần tộc, loại đá này gọi là Ngọc Tiếu thạch, là tài liệu quan trọng để xây dựng phòng ở vạn năm trước. Ngoài Thần Nông tộc chỗ nào cũng trồng cây cỏ, phải ở nhà gỗ thì những tộc khác đều dùng Ngọc Tiếu thạch để làm phòng ở.


Kim Phi Dao đã thấy Bàn Cổ điện được tạo thành từ loại Ngọc Tiếu thạch này, ở trong đó đông ấm hạ mát, bốn mùa như xuân. Chỉ vì bây giờ tìm loại đá này khá khó nên nàng mới có ý nghĩ đào ra mang về, tuy Linh Lung lâu cũng có thể ở nhưng vẫn chỉ là gian phòng bình thường, không tốt bằng cái này.

Địa bàn Kiến Thiên thành càng lúc càng lớn, trong phạm vi thành bắt đầu ẩn ẩn xuất hiện cảm giác bốn mùa. Có vài tháng tương đối nóng mà đôi khi lại rét run, nếu cứ tiếp tục thì bốn mùa sẽ xuất hiện, có phòng ở làm từ Ngọc Tiếu thạch chắc chắn sẽ thích hơn người khác phải dựa vào cấm chế để ngăn trở khí hậu nhiều.

Lúc tuyết rơi mà trong sân nhà lại không có tuyết đọng là một việc rất nhàm chán. Tu vi càng cao, Kim Phi Dao càng cảm thấy cảm giác gần gũi với tự nhiên rất tốt, trước kia lúc tu vi còn thấp thì chỉ ước gì toàn bộ nhà cửa sân vườn được cấm chế vây khốn, bụi cũng không muốn dính một hạt. Hiện tại nghĩ lại mới thấy thật sự là quá ngây thơ.

Mập Mạp không có ý kiến gì với chuyện này, dù sao cũng là Kim Phi Dao làm, vì thế liền gật đầu, thuận miệng nói: “Được, hủy đầu Hình Thiên xong ta sẽ hỏi Thần Nông tộc xem, nếu nơi này không còn tác dụng gì nữa thì sẽ hủy hết để mang về. Như vậy ngươi có thể làm một phòng tắm thật lớn, nếu có thể bơi lội được thì càng tốt.”

“Hẳn là không cần hỏi, nếu không có đầu Hình Thiên thì bọn họ giữ lại nơi này cũng không có tác dụng gì. Lát nữa ngươi phải giúp ta lấy đây, một mình ta làm sẽ không nhanh được.” Kim Phi Dao nghiêm túc đáp, còn đưa tay sờ sờ lên vách đá, tựa hồ mấy thứ này đã là của mình.

Khương Thủy Nhiên và bốn gã Thần tộc đi phía trước, lời của Kim Phi Dao tự nhiên truyền tới, ngay cả Ngọc Tiếu thạch mà cũng muốn thì còn cái gì không bị cướp đi nữa, tham lam cũng phải có hạn độ nha.

Hắn đã hạ quyết tâm, lát nữa tuyệt đối không để Kim Phi Dao mang đá đi. Thế nhưng phía sau lại truyền đến tiếng nói chuyện, Kim Phi Dao đang dạy Mập Mạp, nàng nghiêm cẩn nói: “Mấy thứ này đều là rác, Khương tiền bối chắc chắn muốn ném đi cũng không có chỗ để ném, chúng ta là hậu bối nên vì tiền bối xếp ưu giải nạn, cho nên dọn rác chính là việc của chúng ta. Một lát nữa xong việc của Hình Thiên rồi thì ngươi phải ra sức một chút, tuyệt đối không thể để nơi này còn lại một tảng đá, không thể để Khương tiền bối phải suy nghĩ.”


“Dạ! Lão đại, ta hiểu rồi.” Mập Mạp lớn tiếng đáp, thanh âm vang dội khiến cho Khương Thủy Nhiên nghe mà rất muốn quay lại rống to lên với hai người, ta chết cũng không cho các ngươi! Tuy trong lòng rất muốn nhưng hắn lại không làm như vậy, sự thật đúng là như Kim Phi Dao nói, nếu không có đầu Hình Thiên thì nơi này căn bản vô dụng.

Đi tới đi lui, mọi người hình như nghe thấy thanh âm gì đó như tiếng rít gào. Thanh âm ẩn ẩn truyền ra, mọi người dần dần nghe rõ, đó là tiếng nam nhân, chỉ có điều không nghe ra là kêu cái gì.

Kim Phi Dao lặng lẽ nói với Mập Mạp: “Mập Mạp, xem ra đầu Hình Thiên đang bị ngược đãi. Ngươi nghe thanh âm xem, thật sự quá thảm, quá đáng thương.”

“Uhm, tám phần là vì bị mang đi trồng linh thảo, trước kia không phải còn muốn mang chúng ta đi trồng cái gì đó sao, nghĩ ra thì đúng là cực kỳ tàn ác.” Mập Mạp phụ họa.

Khương Thủy Nhiên đi vài bước, đột nhiên mở miệng nói: “Các vị, chúng ta sắp tới nơi để đầu Hình Thiên rồi. Đầu Hình Thiên rời khỏi thân mình trước cuộc chiến vạn năm trước rất lâu, lúc đó thần trí hắn lưu lại trong cơ thể mà một phần lực lượng lại ở trong đầu. Đầu bị mất thần trí, cả ngày chỉ có thể gầm rú, không có chút lý trí nào, mọi người cẩn thận một chút.”

Kim Phi Dao thầm muốn cười, đây là Khương Thủy Nhiên đặc biệt giải thích cho lời của nàng sao. Chẳng lẽ lát nữa còn muốn nói Thần Nông tộc vì tình cũ, thương Hình Thiên cho nên mới nhặt đầu của hắn về?

Quả nhiên, Khương Thủy Nhiên thật sự bắt đầu nói: “Thời thượng cổ Hình Thiên là thủ hạ của Viêm đế Thần Nông tộc chúng ta, bị Hiên Viên tộc chặt đầu rồi vẫn cứ tức giận kêu gào chung quanh núi Thường Dương. Trong tộc thấy hắn quá đáng thương liền dựng Hình Thiên mộ này, đặt đầu của hắn vào. Nhiều năm trôi qua, hiện giờ cũng không tránh được việc phải hủy diệt hắn, aizzz….”

Theo tiếng thở dài của hắn, phía trước sáng tỏ thông suốt, xuất hiện một thạch thất rộng rãi.


Lại là thạch thất! Kim Phi Dao hắc hắc cười, phía sau sẽ không xuất hiện đại môn Kim Đồng thần thiết đó chứ? Nàng đi theo mọi người, thật sự thấy Kim Đồng thần thiết, chỉ không phải là đại môn mà là một cái lồng vĩ đại.

Một cái lồng cao gần ba mươi trượng làm từ Kim Đồng thần thiết nằm trong thạch thất, mười hai chiếc vòng Kim Đồng thần thiết to bằng nửa người khóa chặt cái lồng vào vách đá.

Trong cái lồng có một đầu người vĩ đại, cao chừng năm trượng, hai mắt đỏ thẫm, vẻ mặt bẩn thỉu, tóc đen rối tung như chuồng gà. Hắn đang há cái mồm to, lộ ra hàm răng màu đen không ngừng rít gào, lại còn dùng sức đâm vào lồng như muốn thoát ra.

“Không phải là mĩ nam…” tất cả mọi người lặng yên không một tiếng động nhìn cái đầu người, Kim Phi Dao đột nhiên ở bên cạnh cảm thán làm mọi người phải ghé mắt.

Kim Phi Dao không để ý ánh mắt mọi người, thấy một cái đầu có sức sống như vậy, nàng cảm thấy có chút khó giải quyết. Thế này thì phải hút thần hồn thế nào? Cái đầu to thế kia, lại bẩn thỉu như vậy, nếu không cẩn thận, nơi đặt chân không chuẩn bị tốt thì có thể sẽ dẫm lên mặt. Những người Thần Nông tộc này không có việc gì thì nên giúp người ta cạo râu, rửa mặt, chải tóc nha, một nhân vật cường đại như vậy hẳn là phải nhận được đãi ngộ tốt mới đúng.

Đột nhiên, ánh mắt nàng dừng lại trên đỉnh đầu Hình Thiên, bên trong đám tóc khô hình như loang loáng thứ gì đó màu lam, “Trên đầu Hình Thiên có cái gì vậy?”

Khương Thủy Nhiên trầm mặc một hồi mới mở miệng nói: “Đó là Hồn Tư thảo…”

“Hồn Tư thảo? Khương Thủy Nhiên, sau khi trở về hai tộc chúng ta phải nói chuyện cẩn thận.” Thái Hạo Diễn mỉm cười nhìn Khương Thủy Nhiên, nhìn biểu cảm kia là biết hắn đã phát hiện ra tài bảo ngoài ý muốn, đang đắc ý.

“Dù sao đầu Hình Thiên cũng phải hủy diệt, có bàn cũng chỉ như thế.” Khương Thủy Nhiên lạnh nhạt nói, đều đã đến tận đây rồi, muốn giấu cũng không giấu được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận