Tiện Xà Truy Thê Lục

Xuyên qua sương mù, tầm mắt trở nên rộng mở.

Trước mặt hiện ra một khe đá, thác nước rộng hơn sáu thước từ trên thạch bích đổ xuống, dưới đáy là một đầm nước sâu rộng, sóng âm ngập trời, cạnh thác nước có một sơn động tối như mực, xem ra chính là nơi Trạch Đằng cư trú.

Bốn phía được thực vật cao lớn vây quanh, nơi này thật giống như thế ngoại đào nguyên rời xa hỗn loạn. Xà thiên tính thích râm mát ẩm thấp không sai, bất quá nơi này đối với nhân loại như Đàm Sâm mà nói vẫn là có chút lạnh.

“Đại ca, ta đi  nhặt một vài thứ về nhóm lửa, ngươi trước dẫn Đàm đại ca vào đi.” Trạch Vũ nói xong, nhảy vút một cái không thấy thân ảnh.

Đàm Sâm kinh ngạc nói: “Đệ đệ ngươi dùng khinh công?”

Trạch Đằng không phục nói: “Ta cũng biết a!” Sau đó gập đầu gối lại, làm bộ nhảy lấy đà.

Đàm Sâm vội vàng đem ngu ngốc xà hai chân đã rời khỏi mặt đất túm trở về, đầu đầy mồ hôi lạnh: “Ngươi nhàm chán không còn chuyện để làm hả, này cũng muốn phân cao thấp!”

Hai người đang nói chuyện, đầm nước trước mặt bỗng nhiên ùng ục ùng ục nổi lên bọt nước.

Đàm Sâm kinh nghi bất định nhìn lại, chỉ thấy một mảnh bóng đen theo mặt nước chậm rãi hiện ra. Ngay sau đó rầm một tiếng, trung tâm đầm nước thình lình hiện ra một cái đầu rắn cự đại, thân hình thô dài bị cổ thụ ngàn năm bám lên, giống như một tòa tháp cao ngất đứng sừng sững trước mặt.

Bọt nước bắn tung tóe, giội vào toàn thân hai người, Đàm Sâm cùng cự xà này nhìn nhau nửa ngày, chung quy không nhịn xuống được nữa, đánh cái hắt xì vang dội.

“Thân ái, ngươi cảm lạnh!” Trạch Đằng hoảng sợ cởi quần áo choàng lên người Đàm Sâm, Đàm Sâm chóp mũi ngứa ngáy, quả thực hận không thể cho y một cục u: “Ngu ngốc, y phục của ngươi cũng ẩm ướt mà!”

“A a a! Thực xin lỗi, ta không phải cố ý đâu!” Cự xà lớn đến mức khó có thể hình dung kia vặn vẹo thân mình, kéo theo sóng cuộn ngập trời, lại giội cho Đàm Sâm một đợt lạnh thấu tim.

Đàm Sâm: “……”

Hắn hình như đã hiểu được chứng đần độn của Trạch Đằng là di truyền từ đâu rồi = =.

Sau khi bình phục hết thảy, Đàm Sâm rốt cục có thể ngồi trước đống lửa Trạch Vũ vừa nhóm mà sưởi ấm.

Bên trong sơn động còn có mấy hang nhỏ, một đám xà lớn nhỏ không đồng nhất từ trong các hang phân biệt thò đầu ra tò mò nhìn về phía bên này.

Đàm tổng bị vây xem thảm thương chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, “Trạch Đằng, chúng nó đầu là người nhà của ngươi?”

“Có đứa phải, có đứa không, bất quá đã sống cùng một nơi rất lâu rồi, đều là đối đãi với nhau như người nhà cả.”

Trạch Đằng hướng tới mấy cái ngõ ngách hướng đông bắc vẫy vẫy tay, liền có hai con rắn nhỏ bò lại.Vảy của chúng nó giống như Trạch Đằng đều là kim sắc hoa ban, Đàm Sâm cảm thấy rất thân thiết, nhịn không được vươn tay sờ sờ.

Tiểu xà kia vô cùng thân thiết đem đầu đặt trên tay Đàm Sâm cọ cọ, vẫy cái đuôi, mở to đôi mắt hạt đậu, quả thực cùng một tính tình như Trạch Đằng! Đàm Sâm trong lòng buồn cười, đang muốn gãi gãi nó, cách tay lại bị xà yêu ghen tuông ngập trời ôm lấy, kéo lại.

“Được rồi được rồi, chỉ có thể sờ một chút!” Trạch Đằng một tay ôm Đàm Sâm, một tay kia xua xua đám em gái đang nịnh nọt như đuổi vịt. “Đi đi đi, đám con nít này, không được nhân cơ hội chiếm tiện nghi!”

Hai bạn rắn nhỏ kia tựa hồ rất không cam tâm, dựng thẳng thân người hướng y nhe răng nhếch miệng.

Trạch Vũ lạnh nhạt vỗ vỗ tay, “Người này, là của đại ca.”

Nhóm tiểu xà thấy hắn lên tiếng, quả nhiên lập tức an tĩnh lại, ngoan ngoãn ở bên cạnh không hề ầm ĩ.

Đàm Sâm lặng lẽ nghĩ: kỳ thực Trạch Vũ mới là nhất gia chi chủ đi = =.

Nói đến đại xà sống trong đầm nước lúc nãy, Đàm Sâm từ cuộc trò chuyện biết được kia đúng là cha của Trạch Đằng.

—— Quả nhiên, con của chuột thì biết đào động, con của kẻ ngu ngốc thì càng ngu ngốc…… Nga không không, tốt xấu gì cũng coi như là cha vợ của mình, không thể trước mặt Trạch Vũ sinh ra ý nghĩ vô lễ như vậy……

Từ lúc lão nhân gia giội cho Đàm Sâm một thân đầy nước thì sau đó cũng không thấy lộ diện nữa, Đàm Sâm hỏi nguyên do, Trạch Vũ chỉ thản nhiên đáp lại một câu: “Hắn đang bị rối, hết rối là ổn rồi.”

Mồ hôi Đàm Sâm rơi như mưa: “Lệnh tôn…… phải rối bao lâu?”

“Chậm thì một ngày, lâu thì một tháng, không cần để ý tới hắn,” Trạch nhị đệ mặt mày lạnh lùng đứng lên, “Ta đi kiếm chút thức ăn, các ngươi đi dạo quanh đây tùy ý.”

Trạch Đằng ứng đáp, Trạch Vũ liền hóa thành xà hình, bò ra khỏi động, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.

“Đến, Tiểu Sâm, ta dẫn ngươi đi tham quan địa phương ta sinh sống.” Trạch Đằng nhảy dựng lên hướng hắn vươn tay, Đàm Sâm theo y đi ra ngoài, dưới sự hộ tống của xà yêu xuyên qua thác nước, đi tới ven đầm.

Rừng cây cành lá dày đặc um tùm che lấp mặt trời ban ngày, thái dương xuyên thấu qua khe hở nơi phiến lá, lác đác chiếu xuống mấy điểm sáng loang lỗ trên mặt nước. Đàm Sâm ngồi xổm xuống vẩy vẩy nước đầm lạnh lẽo, tay lạnh cóng đến tê rần.

“Cha ngươi còn ở phía dưới này?” Đàm Sâm hỏi.

Trạch Đằng gãi gãi tóc, cảm thấy gia môn bất hạnh, thập phần mất mặt: “Hắn chính là không quen gặp người lạ, bất quá đối với mọi người trong nhà đều tốt lắm.”

Đàm Sâm nhướng mày: Hóa ra ta không tính là người nhà của ngươi?

“Đúng rồi, như thế nào không thấy mẹ ngươi?”

“Hôm nay đến phiên nàng đi ra ngoài kiếm ăn, Trạch Vũ đi gọi nàng trở về, đợi lát nữa sẽ đến.” Trạch Đằng lại ôm dính lấy Đàm Sâm mà vểnh môi hôn hôn, Đàm Sâm hiềm ác liếc y một cái, đưa tay đem cái mồm to như bồn máu đang mở ra kia đập bẹp.

Sau đó Trạch Đằng lại kể một vài chuyện về người nhà y, Đàm Sâm biết được tiếp sau Trạch Vũ, cha mẹ Trạch Đằng cũng gần như cùng thời gian tu thành nhân hình, Trạch Đằng là con rắn thứ tư đắc đạo.

“Các ngươi vẫn luôn sinh hoạt như vậy sao?” Đàm Sâm nhìn sơn động giống như cái mồm ngoác lớn kia, thầm nghĩ ở lại nơi đây trồng trọt săn bắt lâu dài thì ai mà chịu nỗi, cũng khó trách Trạch Đằng một lòng muốn ra ngoài tìm hắn.

“Ân, đã muốn vài trăm năm, cha mẹ ta thì còn ở lâu hơn nữa,” Trạch Đằng thưởng thức ngón tay thon dài, ngay thẳng của Đàm Sâm, “Tuy rằng hướng tới bên ngoài, nhưng cố hương nói cho cùng cũng là cố hương thôi.”

“Ngươi ni?” Đàm Sâm quay đầu lại ung dung nhìn y, “Ngươi cũng hiểu được nơi này……càng thích hợp với ngươi hơn?”

Trạch Đằng mỉm cười lắc đầu: “Ta ở bên cạnh ngươi là an tâm nhất.”

Đàm Sâm trong lòng vừa động, không khỏi cảm thấy trên mặt có chút nóng lên.

Này ngu ngốc, thời điểm bình thường mặt dày càn quấy giống như con nít, lúc nghiêm chỉnh lên lại…… có mị lực muốn chết.

Hai người nhìn nhau một lúc, Trạch Đằng thình lình xung phong ngồi dậy, thấy Đàm Sâm không có ý tứ chống cự, liền cúi đầu chậm rãi tiến sát tới khóe miệng khẽ mở của hắn.

Ngay tại thời khắc sắp đại công cáo thành chỉ mành treo chuông, một thanh âm kích động đột ngột từ xa truyền tới ——

“Đằng Đằng, mẹ nhớ con quá đi à  ~~~!!”

Đàm Sâm: “……”

Mặt Trạch Đằng thoáng cái tối sầm, nhìn chằm chằm đôi môi mỏng của vợ gần trong gang tấc, hôn không được mà không hôn cũng không xong, quả thực hận không thể một cước đem mẹ ruột của mình đá xuống đầm bầu bạn với cha luôn!

Giữa tầm mắt xuất hiện một nữ tử chạy hết tốc lực đến bên này, Đàm Sâm thoáng nhìn, chỉ thấy nàng tóc đen ngang lưng, da thịt trắng mịn, mặc y vật được đan bện từ dây mây và hoa cỏ dại, dáng người nhẹ nhàng uyển chuyển biểu lộ xinh đẹp, quả thực là yêu tinh mê người trong tích xưa huyền huyễn.

Trạch Vũ đi phía sau nữ tử dáng vẻ xinh đẹp kia, lạnh nhạt nói: “Xuất hiện không đúng thời điểm rồi.”

Đàm Sâm lần đầu tiên nhìn thấy mẹ của Trạch Đằng đã vô cùng kinh ngạc với vẻ đẹp vượt tuổi tác của đối phương, nàng và Trạch Đằng nhìn giống chị em hơn, tuyệt đối khó có thể liên tưởng tới mẹ con.

Bởi vậy, câu “Bá mẫu’ kia liền vướng lại trong cổ họng Đàm Sâm, như thế nào cũng gọi không thành tiếng…… = =

“Ai nha! Mau để mẹ nhìn xem!” lão nương của Trạch Đằng một tay đem thằng con đánh bay, một tay giữ lấy vai Đàm Sâm, hai mắt tỏa sáng!

Đàm Sâm dù lo lắng cũng không nói gì, liếc mắt nhìn vật rơi tự do-Trạch Đằng rớt xuống đầm nước, vừa quay đầu liền đối diện với một đôi kim sắc thú đồng giống Trạch Đằng như đúc.

“Bá mẫu…… người khỏe.” Đàm Sâm rốt cục bối rối vô cùng gọi ra hai chữ này, cơ hồ là từ hai hàm răng ép ra.

Mẹ Trạch Đằng kích động vỗ lưng Đàm Sâm, thiếu chút nữa khiến hắn ói ra một ngụm máu: “Con cũng gọi ta “mẹ” đi! Hảo hài tử đừng khách khí mà!”

“Không được…… chạm hắn……” Trạch Đằng gian nan từ trong đầm nước bò lên, chỉ còn lại có nửa phần khẩu khí.

Trạch Vũ hao tâm tổn trí nhắc nhở: “Mẹ à, lực đạo ngươi quá lớn, hắn chịu không nổi.”

Lồng ngực Đàm Sâm ông ông tác hưởng, ù tai hoa mắt, lão nương nhà Trạch Đằng lúc này mới như được xối nước lên đầu mà tỉnh ra, hoảng sợ kêu to đủ kiểu: “Đúng đúng đúng đúng không dậy nổi ——“

Trạch Vũ lặng lẽ đi tới, đưa tay đặt lên lưng Đàm Sâm giúp hắn trị liệu.

Bên kia Trạch Đằng túm lấy cổ tay mẹ già nhà mình ra sức lay động, Trạch mụ mụ hai mắt đẫm lệ không ngừng xin lỗi. Rốt cục Đàm Sâm trở lại bình thường, vỗ ngực thuận khí, “Không sao, đã không có việc gì nữa……”

…… Cho nên mới nói tìm đối tượng nhất định phải điều tra được cả nhà già trẻ lớn bé của đối phương, hắn chính là cái ví dụ máu me tàn khốc nhất = =.

Trạch Vũ xốc lên mấy con gà rừng bị lão nương hành hạ đến thất điên bát đảo, đối Trạch Đằng nói: “Đại ca, ngươi trước dẫn hắn tới suối nước nóng phía sau núi ngâm ngâm, để tránh cảm lạnh.”

Trạch Đằng tức tối trừng mắt nhìn lão nương, làm người ta sợ tới mức giật mình một cái, ôm móng vuốt hướng Đàm Sâm làm ra động tác xin khoan dung, tư thái kia không hiểu sao làm Đàm Sâm nghĩ tới…… cún cưng.

Mặc kệ nói như thế nào, đối với trưởng bối Đàm Sâm không có khả năng phát hỏa, huống chi sau khi được Trạch Vũ trị liệu hắn đã hoàn toàn không có gì đáng ngại, vì thế sờ sờ lưng Trạch Đằng trấn an, đối xà lão nương cười nói: “Bác gái không cần để ở trong lòng, con không có như vậy……yếu đuối.”

“Đi thôi,” Trạch Vũ lôi kéo mẹ, “Chúng ta đi chuẩn bị thức ăn.”

“Nga nga…… hảo, các con đi chơi nhớ kỹ về ăn cơm đúng giờ nga ~” Trạch mụ mụ nhiệt tình quay đầu phất tay với Đàm Sâm.

Trạch Đằng khó xử nói: “Mẹ ta lúc nào cũng vậy, ngươi đừng lấy làm phiền lòng.”

Đàm Sâm: “……Ngươi cũng có tốt hơn chút nào đâu.”

Hai người đi đến suối nước nóng Trạch Vũ nói, tầm mắt bị bao phủ bởi sương trắng lượn lờ, nhiệt khí bốc cao, Trạch Đằng cởi ra mấy cái dây mây che đậy trên người, bùm một tiếng nhảy vào, sau đó đối Đàm Sâm dang hai tay: “Thân ái mau tới!”

Nước suối trong hồ không có mùi lưu huỳnh như suối nước nóng bình thường, ngược lại tràn ngập hương thảo dược, Đàm Sâm cởi quần áo, tò mò hỏi: “Suối nước nóng này có công hiệu gì không?”

“Ngô….. Chúng ta bên ngoài bị thương sẽ tới nơi này ngâm ngâm, mau khỏe lại lắm, nghe Trạch Vũ nói nước suối này còn có thể khư hàn, tóm lại không chỗ nào có hại ……”

Đàm Sâm thoáng chút kinh hỉ —— lẽ nào đây chính là suối chữa thương trong mấy tiểu thuyết võ hiệp? Vậy hắn nên ngâm lâu một chút, đảm bảo có lời, không lỗ!

Hai người kề vai ngồi trong nước suối ấm áp, không đến vài phút làn da Đàm Sâm đã bị huân khởi một tầng hồng sắc, Trạch Đằng gắt gao dán mắt vào hắn, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, không khỏi dùng sức nuốt một ngụm nước miếng, phát ra một tiếng “Ực” có thể nghe được rõ ràng.

Đàm Sâm cau mày nhìn về phía y, một lát sau, ậm ờ hỏi: “Ngươi…… khụ, muốn làm?”

Trạch Đằng sửng sốt một chút, không dự đoán được hắn sẽ hỏi trực tiếp như vậy.

Ba giây sau, cầm thú quyết đoán bổ nhào về phía trước, đem Đàm Sâm đặt trên tảng đá láng mượt cạnh hồ.

Da thịt bỗng nhiên tiếp xúc với thứ gì đó cứng rắn, Đàm Sâm khó chịu nhéo lên lưng Trạch Đằng.

Sau đó cánh tay rắn chắc của Trạch Đằng ôm trọn lấy thân hắn đem hắn giữ chặt, tiện đà môi dán trên ngực Đàm Sâm không ngừng buông xuống những cái hôn vụn nhỏ.

Nhìn thấy hai viên thịt màu nâu nhạt bởi vì bị mình liếm cắn mà chậm rãi biến ngạnh, Trạch Đằng không kìm lòng nổi phát ra tiếng thở dốc ồ ồ.

Đắm chìm trong dục vọng đôi mắt hẹp dài phát sáng đến kinh người, Đàm Sâm tim đập hoảng loạn, kéo mặt y ra nói: “Tốc chiến tốc thắng.” Sau khi nói xong lại bổ sung một câu: “—— không được thực chiến!” Hắn cũng không muốn bị người nhà Trạch Đằng nhìn ra manh mối gì……

“Ân, quả thực không thể ngâm lâu, đầu sẽ choáng váng……” Trạch Đằng thấp giọng nói xong, không thuận không tha truy đuổi miệng Đàm Sâm, rốt cuộc thành công đem hai cánh hoa nhìn qua lạnh lùng, thực tế lại mềm mại đến mức làm cho đáy lòng y mê say kia ngậm ở giữa hàm, bốn phía ôn nhu mà khiêu khích mút lấy đầu lưỡi hắn.

Sức thở của cầm thú thật lớn, Đàm Sâm sau một trận hôn đã có chút thở không nổi, hắn vô lực ngửa đầu ra phía sau né tránh môi hôn lửa nóng, Trạch Đằng nhìn hắn say mê mà cười cười, thuận thế di động xuống, xoay sang hôn lên cái cổ thon dài của hắn.

Răng nanh sắc nhọn đảo qua hầu kết, Đàm Sâm tức thì ngừng thở, dục vọng dưới thân bị bàn tay to lớn của Trạch Đằng cầm lấy, cùng hỏa nhiệt đã sớm đứng thẳng của đối phương dính sát vào nhau cùng một chỗ.

Trạch Đằng một tay nắm hai gia hỏa đang ngẩng đầu của hai người mà ma sát, một tay kia nhiễu đến phía sau Đàm Sâm, tìm được cửa vào đóng chặt, chậm rãi nhu ấn.

Trên trán Đàm Sâm gân xanh nảy lên, hung tợn nói: “Đã nói không thật chiến!”

Trạch Đằng hôn hôn đôi môi hắn: “Hảo, ta không đi vào……”

“Vậy còn không lấy móng vuốt ra!……Ngô!”

Hai tay Đàm Sâm bị y dùng cánh tay kẹp chặt, không thể động đậy, phía sau không người giữ cửa, bị đầu ngón tay không biết xấu hổ kia bất khuất tiến vào dò xét.

“Tiểu Sâm, ngươi cũng sờ sờ ta……” Trạch Đằng khẽ nhếch môi gợi cảm đến bất khả tư nghị, từ nơi đó tràn ra hơi thở nóng như lửa. Y kéo tay Đàm Sâm qua, buộc nó phủ trên dục vọng của hai người, sau đó cường ngạch kìm lấy bàn tay đang khẩn trương ngượng ngùng có ý đồ thoát ra kia mà chuyển động trượt lên xuống.

Mặt nước bởi vì động tác của hai người mà không ngừng tạo nên sóng gợn, Đàm Sâm hai má đỏ bừng, ở Trạch Đằng bán bách bán dụ ( nửa cưỡng chế nửa dụ dỗ) rốt cục bắt đầu chủ động, khi thư sướng như nước lũ tràn đến, hắn căng cứng vòng eo, móng tay đâm thật sâu vào da thịt Trạch Đằng.

…… Quả là tốc chiến tốc thắng, trước sau bất quá hơn mười phút.

Đàm Sâm bị y ôm vào trong ngực, hai người tĩnh tĩnh bình phục một lúc.

Trạch Đằng hiển nhiên một bộ dáng ăn không no, không lâu sau tay lại bắt đầu không thành thật, từ trước ngực Đàm Sâm trượt xuống bụng, lại trượt đến cạnh thắt lưng, khi đang muốn tiếp tục sờ xuống phía dưới đùi, thình lình dính chưởng một cái liếc mặt khinh thường của Đàm Sâm.

“Ngâm đủ rồi, chạy lấy người!” Đàm Sâm đột ngột đứng lên, bọt nước theo làn da rào rào rơi xuống.

Trạch Đằng u oán chớp chớp mắt, “Lưu lại một lát nữa đi, dù sao bọn họ khẳng định còn chưa có chuẩn bị cơm xong âu…..”

“Chúng ta tốt xấu cũng phải đến giúp đỡ chứ? Bộ muốn ngồi không chờ ăn hả?” Đàm Sâm  tức giận mặc quần áo vào, “Tốc độ nhanh lên!”

Trạch Đằng đành phải không tình không nguyện leo ra, víu lấy Đàm Sâm làm thêm một cái hôn nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn, lúc này mới lôi kéo hắn trở về.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui