Tiện Xà Truy Thê Lục

Trong nháy mắt Trạch Đằng đã đứng sau Thịnh Minh Hiên.

Đàm Sâm muốn lên tiếng nhắc nhở y không được làm ra chuyện gì quá đáng, nhưng khổ nổi tên kia ẩn hình, không thể nói được, ngay cả nháy mắt cũng phải lo lắng liệu có bị Thịnh Minh Hiên hiểu lầm là mình phóng điện với y hay không.

Đàm Sâm không được tự nhiên ‘khụ’ một tiếng, dùng nĩa ăn nhẹ nhàng gõ xuống dĩa ba lần.

—— Lúc ở nhà, mỗi lần Trạch Đằng muốn ăn vụng đồ ăn chưa kịp dọn lên bàn, Đàm Sâm gõ như vậy, y cũng không dám lỗ mãng.

Không nghĩ tới hôm nay chiêu này cư nhiên không hiệu nghiệm, Trạch Đằng rõ ràng đã bị hành động ái muội kia của Thịnh Minh Hiên chọc tức không nhẹ, trực tiếp bất chấp cảnh cáo của Đàm Sâm, hoạt động một chút gân cốt, liền đen nắm tay cực đại nhắm ngay cái ót của Thịnh quản lý.

Toàn bộ thân hình lẫn sắc mặt Đàm Sâm cứng ngắc tựa như bị keo dính trét lên, hắn dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Trạch Đằng: ngươi dám đánh tiếp thử xem?!

Trạch Đằng không cam lòng vợ yêu bị ăn đậu hũ còn muốn giúp người ngoài, rất phẫn nộ mà giương nanh múa vuốt: ta sẽ đánh!

Đàm Sâm ngạc nhiên: ngươi cái đồ cầm thú này, cho ngươi chút thuốc nhuộm ngươi còn mở luôn cả phường nhuộm, ngay cả lời nói của ta cũng dám không nghe?!

Hắn sinh khí, nĩa ăn trong tay “Ba” một tiếng đập trên mặt bàn, động tĩnh thật lớn, Thịnh Minh Hiên cả kinh toàn thân chấn động, miếng thịt bò vừa mới xiên lên thuận thế rơi xuống.

Trạch Vũ nhặt lên miếng thịt bò ngửi ngửi, nhăn lại cái mũi, tựa hồ rất không thích hương vị cơm Tây.

“Sao vậy? Không thích ăn món này?” Thịnh Minh Hiên cầm lấy khăn ăn lau lau khóe miệng, động tác thập phần tao nhã.

Đàm Sâm bình tĩnh nói: “Đập muỗi mà thôi.”

Thịnh Minh Hiên sửng sốt, lập tức lắc đầu cười nói: “Cậu đã quên chúng ta quen biết nhau lâu như vậy, có việc gì mất hứng, còn không thể nói cho tôi biết sao?”

Trạch Đằng nghe y nói như vậy, lòng ghen tỵ nháy mắt như lửa lớn cháy lan đồng cỏ, y không chút ngần ngại giương tay lên, liền nghe “Đông” một tiếng, ly rượu đỏ nguyên bản hảo hảo đặt trên mặt bàn mạc danh kỳ diệu rơi xuống, Thịnh Minh Hiên tránh không kịp, quần tây bị thấm ướt một mảng lớn, hơn nữa vừa vặn ướt ở hạ bộ, nhìn qua giống như tiểu trong quần.


Trạch Đằng vỗ tay hết sức vui vẻ, Thịnh Minh Hiên buồn bực vừa lau quần vừa nhìn xung quanh xem là ai vỗ tay, nhưng mọi người đang nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh ăn cơm, y cũng không phát hiện kẻ nào vui sướng khi người gặp họa.

Đàm Sâm thấy Trạch Đằng quả thực có chút quá phận, âm thầm tức giận trừng mắt liếc y một cái, đứng dậy nói: “Thịnh quản lý, vào phòng vệ sinh rửa sạch một chút đi.”

“Cũng tốt.” Thịnh Minh Hiên phóng khoáng cười với hắn, mặc dù xảy ra chuyện tình xấu hổ như vậy nhưng cũng không mất đi phong độ, Đàm Sâm không khỏi cảm thấy đối phương quả nhiên là một người thành thục, nếu đổi lại là Trạch Đằng, đã sớm víu lấy hắn khóc lóc kể lể đòi an ủi.

Trạch Đằng quệt miệng đi theo sau hai người vào phòng vệ sinh, bởi vì Thịnh Minh Hiên phải rửa chính là bộ vị quan trọng, Đàm Sâm không thể hỗ trợ, chỉ đành đứng nhìn bên cạnh.

Thịnh Minh Hiên bị hắn nhìn một lát, mỉm cười nói: “Tiểu Sâm, cậu cứ nhìn xuống nữa tôi sẽ không chịu nổi.”

Đàm Sâm theo bản năng nói “A?” rồi sau đó ngây người một chút, mới phát hiện mình nhìn chằm chằm người ta rửa đũng quần quả thực là thất lễ, vì thế vội vàng xoay người, “Thật có lỗi, tôi ra ngoài chờ anh vậy.”

“Đừng, cậu cứ đứng ở đây, có thể giúp tôi che một chút.”

Đàm Sâm áy náy trong lòng, liền đáp ứng.

Nếu không tính con yêu quái ẩn thân kia, cạnh bồn rửa tay cũng chỉ có hai người bọn họ.

Thịnh Minh Hiên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, đũng quần của y đã rửa khá sạch, nhưng lại luyến tiếc kết thúc bữa ăn lần này, vì thế thoáng vặn vòi nước giả vờ như chưa rửa xong, ôn hòa mà thân thiết hỏi: “Tiểu Sâm, cậu gần đây có tốt không?”

Đàm Sâm không nghĩ tới y đột nhiên hỏi vấn đề này, bất quá vẫn là gật đầu nói: “Rất tốt.”

Thịnh Minh Hiên thở dài: “Người khác không hiểu cậu, lẽ nào tôi không hiểu? Sau khi tôi về nước một mực quan tâm cậu, cậu có bao nhiêu vất vả tôi đều biết.”

Đàm Sâm khó chịu nhíu mày: “Nam nhân gây dựng sự nghiệp sao lại sợ cực nhọc, tôi nếu ngay cả việc này cũng ngại, đã sớm về quê trồng khoai lang rồi.”


Thịnh Minh Hiên mặt giãn ra nói: “Cậu cuối cùng cũng có chút bộ dáng trước kia, vẫn là như vậy hảo, cậu nếu cứ lạnh lùng mãi, tôi sắp không nhận ra cậu mất.”

Đàm Sâm nghẹn một chút, xa cách lãnh đạm cố ý duy trì trước đây dường như lập tức bị lời nói của y khiến cho dễ dàng tan rã.

……Quả nhiên, tình nghĩa thời trai trẻ khinh cuồng trước đây của bọn họ khá sâu sắc, thực chất nội tâm hắn là một người rất trọng tình cảm, cho dù muốn xa lánh Thịnh Minh Hiên, nhưng hoàn toàn không có biện pháp xem Thịnh Minh Hiên như một khách hàng làm ăn bình thường mà đối đãi.

Thịnh Minh Hiên thấy vẻ mặt hắn lộ ra vẻ xúc động, rèn sắt khi còn nóng nói: “Tiểu Sâm, người cảm thấy được trong lúc đó chúng ta có bao nhiêu khả năng?”

Câu hỏi của y không phải “Có khả năng hay không”, mà là “Có bao nhiêu khả năng”, ngay cả đường lui để Đàm Sâm cự tuyệt cũng không cho.

“Tôi biết hiện tại cậu sống chung với Trạch Đằng, tôi có thể chờ cậu, nếu một ngày nào đó cậu cảm thấy y không còn thích hợp, tôi bất cứ lúc nào cũng có thể thay thế y, đứng ở bên cạnh cậu.”

Đàm Sâm im lặng một lúc, kiên quyết nói: “Tôi sẽ không rời xa y, anh không cần chờ tôi, tôi không muốn chậm trễ thời gian của anh.”

“Chờ người ngưỡng mộ trong lòng, chính là chờ cả đời cũng không tính chậm trễ,” Thịnh Minh Hiên đã sớm lường trước câu trả lời của Đàm Sâm, nhưng vẫn không tránh khỏi có chút cô đơn, “Tiểu Sâm, tôi có thể ôm cậu một cái không?”

Chỉ là một cái ôm, kịch liệt cự tuyệt không khỏi có phần vô lý, nhưng Trạch Đằng đứng phía sau Thịnh Minh Hiên hai mắt phun lửa, sắp biến thành hai tiểu hỏa cầu rồi, Đàm Sâm không dám tưởng tượng nếu mình đáp ứng cái ôm này, Trạch Đằng sẽ làm ra chuyện kinh thiên động địa gì nữa.

Lo lắng đến điểm này, Đàm Sâm đành phải cự tuyệt Thịnh Minh Hiên.

Thịnh Minh Hiên cười cười, không nói gì, sau đó hai người nói lời từ biệt, y liền một mình ly khai.

Đàm Sâm cũng muốn dẫn Trạch Đằng quay về công ty, nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, xà yêu bỗng nhiên bất ngờ vươn tay, một tay kéo hắn vào một gian WC, khóa cửa, đem Đàm Sâm đè lên tường.


Cho dù tường WC của nhà hàng được lau dọn sạch sẽ, Đàm Sâm vẫn là khó chịu chau mày, hạ giọng trách mắng: “Ngươi lại nháo cái gì?! Buông ra!”

Biểu tình Trạch Đằng vừa hoảng loạn lại vô thố, “Tiểu Sâm, ngươi vì sao đơn độc cùng y gặp mặt a?”

Bình thường y lộ ra vẻ mặt này Đàm Sâm sẽ mềm lòng, nhưng hôm nay không biết tại sao, Đàm Sâm cho rằng biểu hiện này là Trạch Đằng không tin hắn, quả thực cố tình gây sự, thái độ lãnh đạm trước giờ bày ra với Thịnh Minh Hiên đã như bát nước đổ, còn thương tổn cảm tình nguyên bản của hắn cùng Thịnh sư huynh, không khỏi có chút buồn bực: “Còn có thể có lý do gì nữa, đương nhiên là công sự! Ngươi cũng không phải không biết y là khách hàng của ta!”

Trạch Đằng sững sờ buông tay, Đàm Sâm đứng thẳng người liếc mắt xem thường —— bộ tây trang này mới lấy về từ tiệm giặt ủi, chiều nay nhất định phải giặt lại lần nữa rồi, đồ ngốc!

“Giữa chúng ta là qua lại làm ăn bình thường, đừng rảnh hơi hoài nghi vớ vẩn nữa, đức tính!

Lời này của Đàm Sâm không sai, nhưng Trạch Đằng lại không thể nào lý giải: “Quảng cáo  rõ ràng đã chụp xong rồi, vì sao y còn gặp ngươi? Có việc không thể nói chuyện ở công ty sao, nhất định phải gặp riêng thảo luận?”

“Ngươi cho là chụp xong thì hết việc? Ngươi cái gì cũng đều không hiểu, còn ở nơi này chất vấn ta?”

Trạch Đằng ánh mắt chớp động, như thú nhỏ bị thương nhìn hắn: “Ta là không hiểu, nhưng ta có thể học a, ngươi cùng y ra ngoài ăn cơm sao không nói cho ta biết? Ngươi rõ ràng biết y thích ngươi, vì sao còn đáp ứng cùng y hợp tác……”

Đàm Sâm cực kỳ tức giận cười mỉa: “Trạch Đằng, ngươi muốn ta vì cảm thụ của một người là ngươi, mà đem lợi ích công ty gác sang một bên, không ngó ngàng tới sao?”

Trạch Đằng sửng sốt, nhất thời á khẩu không nói được.

“Công ty Thịnh Minh Hiên rất có tiếng, tiền lời từ vụ quảng cáo này có thể khá nhiều, ngươi có biết chuyện đó không? Ta làm ăn thành công thì nhân viên của ta mới có tiền lợi nhuận, bọn họ có thể dùng tiền lo cho bản thân lo cho người nhà, ngươi chẳng lẽ muốn ta vì ngươi một người mà tước đi thu nhập vốn có của bọn họ?”

Trạch Đằng ngơ ngác hứng chịu phản bác liên tiếp bắn tới như đại pháo của hắn, vẻ mặt như sắp khóc.

Đàm Sâm vốn đang phiền lòng, thấy y như vậy lại không thương tiếc đã kích thêm một câu: “Đừng bày ra cái mặt như trái khổ qua nữa, vô ích thôi.”

Hắn bực mình xoay người không muốn tiếp tục đứng trong WC nữa, Trạch Đằng đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy hắn, sợ hãi lẫn mất bình tĩnh dùng lực, “……..thực xin lỗi, Tiểu Sâm.”

Đàm Sâm do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng giống như mọi khi vỗ vỗ mu bàn tay Trạch Đằng, lực đạo rất nhẹ, lại không qua loa.


Y là yêu quái, chuyện này cũng không thể toàn bộ trách y, rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế y còn chưa hiểu được, hai người bọn họ nhân yêu thù đồ (người và yêu, hai đường khác nhau), mến nhau nguyên bản sẽ không dễ dàng, hắn chỉ là hy vọng Trạch Đằng có thể hiểu được cho một số chuyện không thể tránh khỏi trong công việc của hắn.

Đầu Trạch Đằng củng củng sau gáy hắn, “Ta rất lo lắng, Tiểu Sâm…… lời nói của y dễ nghe như biểu diễn trong TV, ngươi nếu cứ như vậy bị y lừa đi mất, ta đây……”

Đàm Sâm vừa buồn cười vửa tức giận: “Ta cũng không phải ngốc tử, sao có thể dễ dàng bị lừa như vậy, người có thể dùng đầu óc một chút hay không!”

“Nga!” Trạch Đằng cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, ấn xuống một cái hôn lên cổ hắn, “Ta yêu ngươi!”

“Ân.” Trên mặt Đàm Sâm có chút nóng, né tránh cái miệng của y, nhưng xà yêu không chịu buông tha một mực đuổi theo, Đàm Sâm không còn cách nào khác, đành phải quay đầu lại cùng y hôn môi, lúc này mới đuổi được y.

“Đừng dính lấy ta như keo nữa, ta trước phải quay về công ty, ngươi dẫn đệ đệ đi ăn cơm đi.”

“Hảo, ta cơm nước xong sẽ tìm ngươi!”

Trạch Đằng nhìn theo Đàm Sâm rời đi, sau một lúc lâu, Trạch Vũ đứng ở cửa nói: “Đại ca, ta đói bụng.”

“Chỉ biết kêu đói! Đại ca ngươi bị người ta thọc gậy bánh xe nè!”

Trạch Vũ bình tĩnh nói: “Ta cảm thấy Sâm ca nói rất có lý, nhân loại có cách xử thế của nhân loại.”

Trạch Đằng ảo não cào cào tóc: “Chính là bởi vì hắn nói đúng cho nên ta mới phát sầu…… ngươi xem cái tên cơm thừa kia, nói ngọt đến độ có thể nở hoa……quên đi, dù sao nói người cũng không hiểu, đi, đại ca dẫn ngươi đi ăn thịt.”

“Kỳ thật ngươi không cần lo lắng,” Trạch Vũ vừa đi vừa nói, “Người hắn yêu chính là ngươi, ngươi làm như vậy ngược lại sẽ khiến cho Sâm ca cảm thấy ngươi không tín nhiệm hắn.”

“Ta đương nhiên tin tưởng hắn……” Trạch Đằng than thở nói, “Ngươi nói xem hắn sẽ mãi yêu ta sao.”

Trạch Vũ nghĩ nghĩ, rất thành thật nói: “Ta không biết, lòng người đều rất dễ thay đổi.”

Trạch Đằng sửng sốt trong phút chốc, biết hắn nhớ tới một số chuyện cũ, liền thức thời ngậm miệng lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận