Trạch Đằng chỉ làm một lần đã tha cho Đàm Sâm, y săn sóc dùng khăn lông ướt lau sạch người Đàm Sâm, khi đang định giúp hắn mặc quần áo, lại bị ái nhân đỏ mặc ngăn lại.
“Được rồi, để ta tự mình làm đi,” Đàm Sâm lấy quần dài vừa mặc vào vừa nói, “Tối nay ta cũng không chắc mấy giờ về tới nhà, trong tủ lạnh còn có đồ ăn, các ngươi tự mình giải quyết.”
Trạch Đằng yên lặng nhìn hắn, bỗng nhiên chú ý thấy gần đây khí sắc Đàm Sâm vô cùng tiều tụy, thường xuyên nhu mi tâm, giấc ngủ không sâu, nửa đêm y trở mình một chút cũng đánh thức hắn.
Trong lòng không khỏi mãnh liệt nhói đau.
“….. Tiểu Sâm, thực xin lỗi.” Y đột nhiên ôm lấy bả vai Đàm Sâm, ủ rũ cọ cọ.
Đàm Sâm ngẩn ra, “Ngươi nói cái gì vậy? Tự nhiên lại xin lỗi ta chuyện gì chứ?”
“……”
“Ngươi ngoại tình?”
“….. Không có.”
“Phá hư thứ gì của ta rồi phải không?”
“….. Không có.”
“Vậy được rồi,” Đàm Sâm đẩy đầu của y ra xa một chút, “Đừng cả ngày suy nghĩ loạn thất bát tao nữa, về nhà sớm một chút đi.”
Mặc áo chemise vào, Đàm Sâm cẩn thận thắt caravat thật kỹ lưỡng, hít thở sâu một cái.
“Trạch Đằng, ta đi a.”
“A?…….. Nga.” Trạch Đằng ngây ngẩn một chút mới đáp lại hắn.
Trong mắt Đàm Sâm có chút ý cười mỏi mệt, than nhẹ một câu “Ngu ngốc,” liền rời khỏi văn phòng.
Không bao lâu, Trạch Vũ đẩy cửa ra, nhẹ chân nhẹ tay đi vào.
“Đại ca, bây giờ hành động sao?”
“Đúng,” Trạch Đằng đứng lên, biểu tình nhìn qua cư nhiên có chút trang nghiêm như tướng sĩ trước khi ra chiến trường, “Chúng ta đi theo hắn!”
Sau khi Đàm Sâm tới địa điểm xã giao lại phải đợi thêm tầm nửa tiếng nữa, lúc này vài vị lão bản mới lục tục đến chỗ hẹn.
Vẫn còn hai người chưa đến, xem chừng là muốn cho hắn leo cây rồi.
Nhẹ nhàng thở dài, Đàm Sâm cười ra hiệu cho nhân viên phục vụ đưa rượu lên trước.
“Yêu, Đàm tổng, hôm nay không dẫn theo bí thư của cậu sao?” tửu lượng Tiểu Chu khá tốt, trước kia ở trên bàn rượu thường uống thay Đàm Sâm, mấy ông chủ này cũng gặp qua nhiều lần, cũng có ba phần ấn tượng.
Đàm Sâm thấy bọn họ trêu đùa thì trêu đùa đó, nhưng giọng điệu lại hờ hững xa lạ, liền đứng dậy giúp ba người rót rượu, “Cha của Tiểu Chu đang bị phong thấp, cậu ấy về nhà chăm sóc vài ngày, tôi đành liều mình xả thân ra trận bồi quân tử, các vị lão bản nhất định ngàn vạn lần phải chừa thể diện cho tôi a.”
Nói là bằng hữu, nhưng chẳng qua cũng chỉ là có vài lần qua lại bàn công việc, ngồi cùng bàn ăn cơm cùng uống rượu thôi, cũng không có giao tình sâu sắc gì. Bởi vậy tâm trạng Đàm Sâm đối với bữa tiệc lần này vô cùng không yên, hắn không biết chắc chắn có thể vãn hồi được gì, nhưng cũng không muốn sự nghiệp một tay mình dốc sức gầy dựng cứ như vậy bởi vì một lý do hoang đường mà bị cản trở.
Sau khi rượu quá tam tuần, đề tài dần dần mở rộng.
Lưu tổng bình thường chính là một người nhanh mồm nhanh miệng, lại thêm rượu trên bàn càng không quản được miệng, nhất thời cảm thấy đầu óc lâng lâng, quàng qua vai Đàm Sâm lớn miệng nói: “Tôi nói này Tiểu Đàm, dù cho người mẫu nam kia bộ dạng thật anh tuấn, nhưng cũng không thể so với công ty cậu được a, phải không? Chúng tôi cũng không muốn làm khó cậu, nhưng dù sao ở khu vực này Đặng tổng gã dậm chân một cái cũng chấn động ba phần, ai có thể làm khó dễ gã chứ? Người trẻ tuổi các cậu chính là quá xem trọng cái gì tình a yêu a, qua vài năm nữa cậu sẽ biết, mấy thứ này đều mẹ nó là trò đùa chó má! Làm sao có thể so được với tiền thật bạc thật chứ…..”
Đàm Sâm nhấp ly rượu, ánh mắt sâu thẫm.
Tề tổng phía tay phải thì cười nói: “Nói thì cũng không hẳn như vậy, ai không có lúc khinh cuồng thời trai trẻ? Tôi thật sự vô cùng bội phục sự dũng cảm của Tiểu Đàm, chẳng qua là vận khí không tốt thôi, người Đặng tổng muốn mà không đoạt được đương nhiên sẽ không bỏ qua, chỉ sợ cậu còn phải khó khăn một thời gian nữa.”
Đến Lâm tổng kinh doanh vật liệu xây dựng nói: “Tôi thấy Tiểu Đàm cũng đến lúc nên lo lắng đến vấn đề cá nhân rồi, cho dù bây giờ cùng người nọ vui vẻ bên nhau, đến khi nghiêm túc lập gia đình không phải lại cần một người đàn bà sao? Em họ tôi mới vừa tốt nghiệp đại học, người vừa xinh đẹp lại giỏi giang, không bằng tôi giới thiệu cho hai người gặp mặt?”
Đàm Sâm 囧 muốn chết, rõ ràng là hắn muốn tìm mấy người này giúp đỡ, như thế nào kết quả lại biến thành đại hội kết thân? Hơn nữa hắn thích nam nhân thì làm sao chứ? Thế nào lại biến thành lý do để người khác giáo dục hắn?
Chuyện này nên khéo léo từ chối, một câu nói không đúng người ta còn tưởng rằng hắn nhãn giới cao không thèm nhìn đến Lâm gia khuê nữ, việc làm ăn không phải là lập tức thất bại rồi sao?
Đàm Sâm suy nghĩ một lát, mới vừa mở miệng định bày tỏ tình hình hiện tại của mình bất ổn, sợ chậm trễ một cô gái tốt, kết quả còn chưa kịp nói, chợt nghe thấy vài tiếng gõ cửa, liền sau đó có một cậu thiếu niên thân hình mảnh khảnh đi vào.
“…..” Đàm Sâm phát điên trong thầm lặng, đây không phải là Trạch Vũ sao! Hắn sao lại mặc quần áo của nhân viên phục vụ!?
“Ngài hảo, quế hoa lư ngư.”
Trạch Vũ bưng lên bàn một bát canh súp cá màu sắc bắt mắt ngào ngạt mùi hương, sau đó rót thêm rượu vào cho mọi người.
Đàm Sâm nghi hoặc nhìn hắn, thấy Trạch Vũ giả vờ như không quen biết mình, nên cũng không vạch trần.
Ánh mắt Trạch Vũ chuyển hướng đến Lâm tổng lúc nãy giới thiệu đối tượng cho Đàm Sâm, khẽ cười cười.
Lâm tổng đang buồn bực không biết hắn cười mình cái gì, tiếp theo liền cảm thấy đầu ngón tay bị nhân viên phục vụ này đụng vào một chút.
“Thật có lỗi, ta không chú ý,” Trạch Vũ buông ly rượu, khẽ cúi người, “Các vị, mời dùng thong thả.”
Ánh mắt Lâm tổng còn dõi theo bóng dáng Trạch Vũ, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn gã, lập tức xấu hổ khụ một tiếng, “Ân…… Tiểu Đàm a, cậu nếu không ý kiến, cuối tuần này tôi sẽ giúp cậu hẹn gặp em họ?” trong lời nói có chút ý tứ “Cậu đồng ý làm người yêu của cô ấy thì chuyện làm ăn của chúng ta sẽ tốt thôi.”
Đàm Sâm khách khí nói: “Tình huống hiện tại của tôi, nào dám chậm trễ người khác.”
Lưu tổng ngạc nhiên “Hắc, lẽ nào cậu thật sự muốn cùng Trạch Đằng kia chung sống với nhau? Em họ của Lâm tổng tôi đã từng gặp qua, diện mạo quả thực rất đẹp, cậu cùng cô ấy thử chung sống cũng không có gì là không ổn, yêu đương thì yêu đương, kết hôn thì kết hôn thôi, không mâu thuẫn không mâu thuẫn!”
Quan hệ của Lưu tổng và Lâm tổng không tồi, Đàm Sâm cùng mời bọn họ cũng có chút vì nguyên nhân đó, không nghĩ tới bây giờ hai người cư nhiên đứng ở cùng một trận tuyến muốn ghép đôi hắn cùng với cô gái tên cũng không biết kia, còn phải tiếp tục thế nào nữa đây?
“Tiểu Đàm, cậu không muốn như vậy, chẳng lẽ là khinh thường em gái nhà tôi?”
Đàm Sâm nhấp một ngụm rượu trắng cay xè, nói: “Đâu có, là tôi không dám trèo cao Lâm tiểu thư mới đúng, với lại cha mẹ tôi cũng đã giúp tôi sắp xếp xem mắt, tôi dù thế nào cũng phải trở về bàn bạc với gia đình.”
“Nga…… Vậy khi nào thì cậu khởi hành?”
Đàm Sâm kiên trì nói: “Cuối tháng.”
“Thời gian vẫn còn sớm, cậu trước cứ gặp mặt em tôi đã, nếu thấy hợp nhau, cậu cũng đỡ phải mất công về nhà, đi một chuyến xa như vậy cũng rất mệt mỏi, cậu nói phải không?”
“……”
Đàm Sâm hận không thể phi một cái đĩa lên mặt gã, em ngươi em ngươi, không đề cập đến em ngươi sẽ chết a?!
Đàm Sâm chưa từng khốn cùng bị người ta dùng loại lý do này hiếp bách như vậy, hiện tại là hắn có việc cầu người, hắn không thể làm người ta trở mặt được, dù sao ở công ty còn có rất nhiều nhân viên phải kiếm tiền nuôi sống gia đình, cảm thụ cá nhân của hắn tại loại thời khắc này cũng không còn trọng yếu nữa,
…… Gặp thì gặp thôi, cũng không phải gặp mặt sẽ đính hôn, bất kể thế nào cũng phải vượt qua cửa ải khó khăn này……
“Nếu Lâm tổng nói như vậy……”
“—— Đông đông!”
Tiếng đập cửa ồn ào lập tức cắt ngang lời nói của Đàm Sâm, mọi người nghi hoặc nhìn về phía cửa, Lưu tổng mới vừa phàn nàn “Tố chất nhân viên phục vụ cũng thật tệ”, đã thấy một nam nhân anh tuấn cao lớn thỏng thả đi vào.
“Này, bảo bối!” Toàn bộ tóc Trạch Đằng chải qua một bên, xõa nghiêng bên ngực, một thân tây trang cao cấp làm tôn thêm dáng lưng cao thẳng, chân mang giày da bóng loáng, mười phần kiểu cách.
Đàm Sâm muốn làm bộ như không biết cũng không được, trong đầu hắn như có một nùi rối tinh rối mù không rõ, vẻ mặt hiện lên một dấu chấm hỏi to tướng —— hai huynh đệ này hôm nay lại nháo gì nữa đây? Đến xem hắn uống rượu hay là muốn làm gì nữa?
Trạch Đằng không nhìn ánh mắt phẫn nộ của Đàm Sâm, lập tức đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng kéo ghế dựa của Đàm Sâm, chừa ra một khoảng trống cỡ một thước, lại chèn thêm một cái ghế dựa vào, chính là chen ở giữa Đàm Sâm và Lưu tổng.
Bốn người ở đây: “……”
Khóe miệng Trạch Đằng gợi lên ý cười, một tay tự nhiên khoát lên chỗ tựa lưng phía sau Đàm Sâm, một tay kia cầm lên ly rượu, nâng nâng cằm nói: “Các vị, lần đầu gặp mặt, ta là Trạch Đằng.”
Trong đầu ba vị lão bản nhất thời như bị vạn con thảo nê mã* giẫm đạp qua —— Coi khí thế này! Y thật sự là người bị Đàm tổng bao dưỡng sao?! Thấy thế nào cũng giống như Đàm tổng mới là kẻ bị bao dưỡng a?!
Đàm Sâm có chút xấu hổ cười cười với mọi người, nghiêng đầu thấp giọng nói: “Ngươi tới làm gì?”
Trạch Đằng nhíu mày, “Ta này không phải là sợ ngươi uống nhiều quá lái xe không được, đặc biệt tới đón ngươi đó thôi!”
Khóe miệng Tề tổng giật giật: “Ha hả a…… Trạch Đằng tiên sinh đúng là biết quan tâm.”
Trạch Đằng thở dài một hơi, tựa tiếu phi tiếu nhìn về phía Lâm tổng: “Đương nhiên, Tiểu Sâm nhà ta mỗi ngày làm việc vất vả như vậy, còn phải đề phòng bị kẻ khác hãm hại, muốn thương lượng làm ăn còn phải thân cận trước, ta làm sao có thể không quan tâm được chớ?”
Trong lòng Đàm Sâm lộp bộp một chút, trong nháy mắt đem Trạch Đằng lăng trì một vạn lần trong đầu! —— tên này nói chuyện cũng không biết phân biệt thời gian nơi chốn, những điều ngày thường dạy y đều mẹ nó bị vứt đến Trảo Oa quốc rồi sao?! (Trảo Oa: tên gọi quốc gia cổ Java)
Trên mặt Lâm tổng có chút băn khoăn, nhưng vẫn không cam lòng bị chỉ trích bởi một kẻ dựa vào người khác bao dưỡng, lập tức nghiêm mặt nói: “Tôi này cũng là suy nghĩ vì Đàm tổng thôi, thành gia lập nghiệp thành gia lập nghiệp, thành gia dù sao cũng xếp trước lập nghiệp, cậu ấy một đại nam nhân
không có ai chiếu cố cuộc sống hàng ngày sao được? Vả lại cha mẹ Đàm tổng hẳn cũng trông chờ có thể sớm một chút ôm cháu nội!”
Nửa câu đầu Đàm Sâm còn có thể phản bác, nhưng câu cuối cùng lại làm cho Đàm Sâm nhất thời không có lời nào để nói, đó là điều duy nhất hắn không thể thẳn thắn đối mặt.
Trạch Đằng lạnh lùng hừ một tiếng, “Phải không?”
Không biết sao lại thế này, Lâm tổng bị cặp mắt hẹp dài kia của y nhìn chăm chú, tự dưng lại cảm thấy sau lưng phát lạnh, “Sao lại không phải……? Người bình thường đều biết đạo lí này.”
Trạch Đằng nhún vai, một động tác lưu manh được y thực hiện cũng có khí chất nói không nên lời, “Kia cũng phải xem người ngươi giới thiệu cho Tiểu Sâm là ai.”
“Có ý gì? Đàm tổng chẳng lẽ khinh thường Lâm gia tôi?”
Trạch Đằng nhìn gã vài giây, mãi đến khi lưng Lâm tổng mồ hôi lạnh ròng ròng, y mới đột nhiên phun ra ba chữ: “Lâm Phỉ Phỉ.”
Lâm tổng nhất thời sửng sốt: “……Cậu sao lại biết tên của em tôi?”
“Ha hả, Lâm tiểu thư lúc trước chính là hồng bài trong trường mà, ta cho dù biết cũng không có gì kì quái đi?”
Sắc mặt Lâm tổng càng ngày càng trắng bệch, gã theo bản năng muốn ngăn cản Trạch Đằng nói tiếp, nhưng khi gã thử cử động, lại phát hiện tay chân như bị thứ gì đó cố định, không thể mảy may động đậy.”
“Không được tin lời đồn này! Ai biết là người nào vu hãm…..”
“Nga? Xem ra Lâm tổng cũng có nghe nói sơ qua về chuyện của lệnh muội a? Vậy có thể thỉnh ngài nói với Tiểu Sâm, chuyện tiểu thư Lâm Phỉ Phỉ từ trung học đến đại học đã từng có thai với ba người đàn ông là sự thật phải không?” (móa =.=)
Trong đầu Đàm Sâm ầm ầm vang dội, trong nháy mắt liền hiểu được vì sao Lâm tổng lại nhiệt tình muốn giới thiệu em gái cho mình trong lúc mình bốn bề khốn đốn như vậy.
Lâm tổng triệt để ngồi không yên, vụ bê bối lớn nhất trong gia đình lại bị người ta phanh phui trước bàn tiệc như vậy, gã cũng có chút bồn chồn lo lắng, sắc mặt liên tục đổi màu, thật sự là hết đen lại tái, thoắt chuyển sang xanh…..
Đàm Sâm cũng biết chuyện làm ăn này hoàn toàn thất bại, nhưng cho dù hắn có đói cũng không muốn cùng một nữ nhân như vậy ở chung nửa giây nào, bởi vậy lúc Lâm tổng thở phì phì muốn rời khỏi hắn cũng không giữ lại.
Tiệc rượu nguyên bản coi như náo nhiệt nháy mắt quạnh quẽ hẳn, phóng mắt nhìn lại, rượu và thức ăn cũng chưa dùng được bao nhiêu, đủ sắc đủ hương đều bày đầy trên bàn lớn, Đàm Sâm lại không hề hứng thú muốn ăn.
Trạch Đằng dè dặt quan sát sắc mặt Đàm Sâm, thực hận không thể có được bản lĩnh như Trạch Vũ, lúc nào cũng có thể biết được đáy lòng Đàm Sâm suy nghĩ cái gì.
Sau một lúc lâu, Đàm Sâm ấn ấn thái dương, vừa muốn mở miệng, Trạch Đằng lập tức giơ tay đầu hàng: “Thực xin lỗi, ta biết ta sai rồi!”
Đàm Sâm sửng sốt, rồi lại mỉm cười lắc đầu với y: “Ta còn chưa nói gì mà.”
“Dù sao ngươi cũng là muốn mắng ta đi, ta sẽ không cãi lại đâu.” Trạch Đằng nhắm mắt lại làm ra bộ dạng “Muốm chém muốn giết mặc quân tùy ý.”
—— đã lâu không bị ăn đòn, không trách mắng y, y sẽ không thoải mái!
Đàm Sâm vừa buồn cười vừa tức giận vỗ lên gáy y một cái, “Được rồi, bám theo ta còn lắm lời, vụ làm ăn coi như đi đứt, ngươi vừa lòng chưa?”
Trạch Đằng vội vàng mở mắt, lại là biểu tình áy náy: “Ta biết, nhưng mà Trạch Vũ nói với ta chuyện của nữ nhân kia…… ta không có biện pháp cho ngươi đi gặp loại người này. Không, ta là nói, cho dù không thể bắt bẻ gì được đối phương, ta cũng sẽ không để người đi gặp mặt, dù sao, dù sao ngươi đời này đều là của ta!”
Đàm Sâm bị lời tuyên bố quyền sở hữu này của y làm cho lờ mờ, lờ mờ xong lại nhịn không được cảm thấy Trạch Đằng nghiêm chỉnh như vậy thực con mẹ nó xa lạ……
“Tiểu Sâm, nếu ngươi không có công việc, ta sẽ nuôi ngươi.” Trạch Đằng còn nghiêm túc nói.
“……Thối lắm! Lão tử không thiếu tay gãy chân làm sao có thể chết đói được?” Đàm Sâm giả vờ giận dữ trừng y, che dấu đi rung động khó kiềm chế được nơi đáy lòng, sau đó nhìn về phía bàn đầy rượu đầy thức ăn, “Đến, hôm nay chúng ta hảo hảo ăn một chút, mụ nội nó, mười tám năm sau lại là một hảo hán……”
Trạch Đằng hôn hôn lên mũi hắn: “Được.”
Y biết hiện tại Đàm Sâm rất chán nản, tuy rằng nam nhân này ra vẻ kiên cường không muốn biểu hiện sự mệt mỏi ra ngoài.
Bất quá cũng không sao, mặc kệ thế nào y cũng sẽ bên cạnh hắn.
*Thảo nê mã, hay còn gọi là Đà mã, Dương đà, Alpaca.