Tiên Y Ngờ Nghệch

“Ý anh là gì? Anh đang coi thường ai vậy?” Lâm Hoài cũng tức giận, giọng điệu đã lạnh đi rất nhiều.

“A? Được rồi, được rồi! Coi như tao nể mày, đừng nói hai trăm vạn, chỉ cần mày có thể đưa cho tao một trắm vạn ngay. tại chỗ, không, năm mươi vạn, chỉ cần mày có thể ngay lập tức đưa tao năm mươi vạn, tao sẽ không tính toán chuyện này nữa. Lấy ra đi, ngay bây giờ!”

Vương Lục tức đến bật cười, chỉ vào mũi Lâm Hoài. “Bỏ bàn tay hôi hám của anh ra!” Lâm Hoài hất tay gã ra.

Sau đó, hắn lấy ra một tấm thẻ, hai ngón tay kẹp nó rồi giơ lên.

“Tiền ở trong thẻ, cầm đi! Mật khẩu ở trên.” Lâm Hoài ném tấm thẻ lên cổ áo Vương mập mạp.

“Ha ha ha! Đồ ngốc, mày cho răng làm vậy thì có thể giấu trời qua biển sao?”

Vương Lục vừa nói vừa lấy thẻ ngân hàng từ trên người xuống với vẻ khinh thường.

“Người tới, phục vụ bằng máy PS” Vương Lục cười bảo.

“Ngay bây giờ!” Lúc này, một tên đàn em ở hành lang nhanh chóng mở gói hàng, lấy máy PS ra nhanh nhất có thể.

“Nếu đúng như mày nói, tao sẽ không tính toán chuyện này nữa, nhưng nếu không có tiền, tao chỉ có thể cho rằng mày đang trêu chọc tao, có đánh chết mày cũng là hợp lý” Vương Lục vừa nói vừa ném tấm thẻ cho tên đàn em của mình.

“Quẹt năm mươi vạn!” Vương Lục bình tĩnh nói. Lữ Diệp thầm lo lắng, mặc dù Lâm Hoài hơi ngu ngốc, nhưng nếu vì mình mà hắn bị đánh chết, cô sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.

Tích! Tên đàn em quẹt nhanh thẻ ngân hàng, nhập năm mươi vạn rồi bắt đầu bấm mật khẩu.

Tích, giao dịch thành công.

“Đại ca, năm mươi vạn đã được chuyển vào tài khoản của chúng ta rồi” Tên đàn em vừa nói vừa đưa thẻ ngân hàng bằng cả hai tay cho Vương Lục.

Khi nghe những lời này, chân của Vương Lục đột nhiên nhữũn ra, suýt nữa ngã xuống đất, đôi mắt gã lập tức mở to.

Hạ Linh Linh và Lữ Diệp lập tức ngơ ngác, hoàn toàn không thể tin được mà nhìn Lâm Hoài. Họ không thể tin đây là sự thật, hắn không có khả năng có nhiều tiền như vậy, cũng không thể bình thường như vậy.

Bất ngờ thì bất ngờ nhưng cuối cùng lại là một niềm vui lớn, chuyện này cuối cùng cũng kết thúc, hai người vừa thầm mừng vừa hưng phấn.

Những người đang hóng hớt xung quanh cũng nhìn Lâm Hoài bằng ánh mắt khác, một lúc lấy ra năm mươi vạn thật là giỏi. Trần Minh hoàn toàn ngơ ngác, dù sao anh ta cũng không thể tin được Lâm Hoài lại có thể tiêu nhiều tiền như vậy, mặt anh ta còn đang mờ mịt.

“Được, được rồi! Tao giữ lời, sau này tao sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này nữa” Vương Lục bị vả mặt, đưa thẻ ngân hàng lại cho Lâm Hoài.

Lâm Hoài nhận lấy không hề khách khí.

Vương Lục xoay người rời đi, chuẩn bị sang một bên uống rượu.

Đối mặt tình huống này, Hạ Linh Linh và Lữ Diệp cùng thở phào nhẹ nhõm!

“Đứng lại!" Lúc này đến lượt Lâm Hoài lên tiếng.

Nghe Lâm Hoài gọi, hai người Hạ Linh Linh lại lần nữa căng thẳng, những người xung quanh cũng nhìn về phía hẳn.

“Mày nói chuyện với tao đó hả?” Vương mập mạp quay người hỏi.

“Đúng vậy, em gái tôi đã trả tiền cho anh rồi, bây giờ anh có phải nên bồi thường cho em gái tôi không?” Lâm Hoài lạnh nhạt nói.

“Tao bồi thường cho em gái mày? Ha ha hai” cười lớn, trên mặt gã mang theo vẻ giễu cợt.

Vương Lục

“Đúng vậy, là chuyện anh đổ rượu lên người Lữ Diệp! Chuyện này nhất định phải giải quyết rõ ràng.” Lâm Hoài nhàn nhạt nói.

“Được! Mày tính thế nào? Tao rất muốn nghe đó.” Lúc này Vương Lục không vội rời đi, gã đứng đó nở nụ cười, muốn nghe xem Lâm Hoài sẽ nói gì.

“Cá nhân tôi thích nói đạo lý, quần áo một trăm vạn, phí tổn tinh thần là hai trăm vạn, tổng cộng là ba trăm vạn.” Lâm Hoài thản nhiên nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui