“Các cậu đi trước đi, tôi nói chuyện với người này mấy câu, không cần chờ tôi đâu, lát có người đón tôi.” Lâm Hoài thản nhiên nói.
“Ừ!” Lữ Diệp vội vàng gật đầu, rồi nhanh chóng rời đi cùng Hạ Linh Linh.
“Cảm ơn cô, cô Hứa." Lúc này Lâm Hoài mỉm cười nói cảm hơn Hứa Chân.
“Lâm Hoài, không ngờ anh lại lợi hại vậy đấy. Khoan hãng đi, chúng ta qua bên kai uống trà đã!” Hứa Chân thật sự đã sinh ra hứng thú cực lớn với Lâm Hoài, kéo hắn qua một bên ngồi.
“Để lần sau đi! Tôi còn có chuyện phải làm, bên ngoài có người đón tôi.” Lâm Hoài thuận thế khoát tay.
“Vậy thôi”! Hứa Chân hơi mất mát, nhưng cũng khoát tay.
Đúng lúc này, có ba người xuất hiện ở hành lang, một nam hai nữ.
“Có phải chỗ này của tôi không quan tâm chu đáo không? Sao tôi nghe nói có người đánh nhau ở đây chứ?” Người đàn ông kia cao giọng hỏi.
Mọi người đều nhìn về phía đó, ánh mắt lập tức sáng lên.
“Cậu Lương, giám đốc Lương! Giám đốc Lương sinh nhật vui vẻ!”
“Giám đốc Lương sinh nhật vui vẻ!”
“Cậu Lương, sinh nhật vui vẻ!” Mọi người đều lần lượt nở nụ cười, chúc mừng sinh nhật anh ta.
“Cảm ơn, cảm ơn!” Cậu Lương mỉm cười đáp lời, giơ tay lên, có cảm giác cao cao tại thượng.
“Cậu Lương, giám đốc Lương, hu hu hu! Cậu nhất định phải làm chủ cho tôi!” Đúng lúc đó, Vương mập mạp tập tễnh bò đậy, lập tức than vãn khóc lớn.
Trần Minh phía sau cũng đứng lên, mặt như đưa đám đi theo sau lưng Vương mập mạp, phía sau nữa là mấy tên đàn em bị đánh, cũng cúi đầu, ra vẻ không còn mặt mũi gặp ai.
'Thấy cảnh này, sắc mặt cậu Lương lập tức sa sầm xuống.
“Từ từ nói, đã xảy ra chuyện gì? Ai dám láo xược như thế?” Giọng nói của cậu Lương mang vẻ căm hận.
“Cậu Lương, hu hu hu! Hu hu hu! Là hắn, hắn không có thẻ Vip, chui vào đây, ỷ vào mình biết đánh nhau, đã đánh chúng tôi thành thế này. Hắn đâu có đánh chúng tôi, là đánh vào mặt cậu đó!” Vương mập mạp khóc lóc có vẻ rất đau lòng.
“Đúng vậy! Cậu Lương, thằng nhãi này giật điện hôn mệ bảo vệ ở ngoài cửa rồi xông vào, mục đích của hắn chính là làm loạn tiệc sinh nhật của cậu! Hắn có rắp tâm khó dò.” Trần Minh cũng vội vàng phụ họa.
Những người đó khóc lóc tỉ tê xong, Lương Vân lập tức nhìn về phía Lâm Hoài.
“Cậu Lương, Lâm Hoài do tôi mang tới, sở dĩ anh ấy ra tay là vì có người ức hiếp bạn học của anh ấy, chỉ thế mà thôi!” Hứa Chân cũng nhận ra có điều không ổn, nên ra sức bảo vệ Lâm Hoài.
“Chân Chân, cô đừng nói thế, tôi đã gặp người này ngoài cửa rồi, hắn còn nói đi chung với tôi nhỉ?” Chợt, cô gái bên cạnh Lương Vân nói chuyện, người này chính là người Lâm Hoài gặp ở cửa.
Nghe vậy, Hứa Chân cứng miệng không trả lời được, biết chuyện phía sau đã khó làm rồi.
“Lâm Hoài hả? Mày không chỉ tự ý xông vào đây, còn đánh bị thương người của tao, cố ý làm loạn tiệc sinh nhật của tao. Về công về tư, mày đều phải bị nghiêm trị.” Lương Vân cao giọng nói.
“Cậu Lương, Lâm Hoài còn là sinh viên, không hiểu chuyện!” Hứa Chân vội vàng nói.
“Cô im đi!” Lương Vân không đợi Hứa Chân nói hết đã cắt lời cô.
“Lâm Hoài, giờ tao cho mày hai con đường, một là tự tát mình một trăm cái, sau đó quỳ xuống dập đầu với tất cả mọi người, nếu họ chịu để mày đi thì tao không cản. Thứ hai là mày đánh với hai mươi bảo vệ ở đây của tao, nếu mày đánh được thì coi như mày có bản lĩnh, đánh không được thì là mày xui xẻo. Mày thấy sao?”
Ý của Lương Vân rất rõ ràng, chính là muốn giết chết Lâm Hoài.