Trương Văn Trọng vẻ mặt lạnh nhạt, tùy ý để hai vị thánh công hội giáo chủ Richard, Tyson đánh giá.
Từ khi bước vào phòng này, hắn đã biết hai vị thánh công hội giáo chủ này không phải người bình thường.
Vị Richard giáo chủ, mặc dù vóc người tương đối gầy, nhưng đôi mắt giấu sau cặp kính kia, lại thường lóe lên một tia tinh quang bức người.
Đồng thời trên người hắn, lại còn bao phủ linh khí nhàn nhạt, hiển nhiên là một vị giáo chủ có tu vị không tồi, cũng không phải chỉ có hư danh.
Còn vị giáo chủ tên Tyson, vóc người lại hết sức khôi ngô, mặc một chiếc áo bào rộng thùng thình.
Nhưng vẫn như cũ không che được khuôn ngực vạm vỡ.
Mặc dù trên người hắn không có linh khí, nhưng Trương Văn Trọng vẫn có thể nhận ra, bản thân hắn đã đạt đến cảnh giới thiên cấp cao thủ!
So với Trương Văn Trọng vừa vào phòng đã nhìn rõ sâu cạn của Richard, Tyson, hai vị thánh công hội giáo chủ này dù trải qua một phen cẩn thận quan sát đánh giá, thậm chí Richard còn thi triển thần thuật có tên 'chân thực chi nhãn', nhưng vẫn không nhìn ra sâu cạn của Trương Văn Trọng.
Sau khi bước vào Dưỡng Khí cảnh, thân thể Trương Văn Trọng cũng đã tiến vào cảnh giới thiên nhân hợp nhất.
Đừng nói là Richard, Tyson hai vị thánh công hội giáo chủ này, cho dù là siêu cấp cao thủ của tu chân đại phái trong nước, cũng đừng mong nhìn thấu Trương Văn Trọng.
Trừ phi là tán tiên địa tiên trở lên cũng đạt tới cảnh giới thiên nhân hợp nhất ra, mới có thể miễn cưỡng nhìn ra sâu cạn của hắn.
Cho nên trải qua một phen đánh giá cẩn thận, Richard, Tyson nhận định, Trương Văn Trọng không phải là tây phương dị năng giả, cũng chẳng phải là đông phương tu chân giả, mà chỉ là một người phổ thông.
Mặc dù cũng luyện tập võ nghệ, nhưng tu vi cũng không tính là cao, mới chỉ đạt tới địa cấp sơ kỳ mà thôi.
Nhân vật như vậy, trong số những người bình thường đã có thể xem là tinh anh, nhưng trong mắt bọn họ, lại quá bình thường.
Bất quá, dù sao Trương Văn Trọng cũng là Charles vương tử mời tới chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth, cho nên hai vị giáo chủ ngay cả có chút xem thường, hoài nghi hắn, cũng tuyệt đối không nói ra.
Tyson vóc người khôi ngô, khoát tay về phía Trương Văn Trọng, dùng ngữ khí không kiên nhẫn phân phó: "Được rồi, tiểu tử đông y kia, ngươi có thể rời đi.
Sẽ có người an bài cho ngươi và đồng sự của ngươi về nước.
Quái bệnh của nữ hoàng bệ hạ, không phải ngươi, cũng không phải đông y có thể trị được.
Chỉ có ta và Richard giáo chủ liên thủ, mới có thể khu trừ tà vật trong người nữ hoàng, trị khỏi bệnh cho bà."
Trương Văn Trọng cũng không giận, xoay người bước đi, nhưng lại không ra khỏi phòng như ý muốn của Tyson, mà kéo một cái ghế ngồi xuống.
Sau đó nhìn về phía hai vị giáo chủ đang trợn mắt há mồm nhếch miệng cười, nói: "Tôi ngồi chỗ này cũng không làm phiền các vị.
Nếu các vị có thể chữa khỏi bệnh cho nữ hoàng, vậy tự nhiên là tốt nhất.
Nếu như không thể, có tôi ở đây, tốt xấu gì cũng có thể thay các vị vãn hồi lại cục diện."
"Ngươi…" Tyson bị lời nói như cây châm giấu trong bông của này của Trương Văn Trọng làm trợn mắt lên.
Mắt thấy sắp có bão tố xảy ra, Richard kịp thời ngăn hắn lại, sau đó nhìn thẳng Trương Văn Trọng tầm hai, ba phút đồng hồ, rồi mới thu lại ánh mắt, nói với Tyson: "Chuẩn bị phẫu thuật cho nữ hoàng!"
Tyson chỉ vào Trương Văn Trọng, vẻ mặt kinh ngạc: "Hắn thì sao? Chẳng lẽ cứ để hắn ở đó?"
Richard không hề chú tâm hồi đáp: "Để hắn nhìn, chẳng lẽ ngươi lại lo hắn học được sao? Chỉ có để hắn tận mắt thấy quá trình chúng ta trị bệnh cho nữ hoàng, hắn mới có thể tâm phục khẩu phục."
"Đây…" Tyson do dự một lúc, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm: "Được rồi, ngươi đã quyết định, vậy theo lời ngươi đi.
Dù sao đại giáo chủ từng phân phó ta, hết thảy đều nghe theo chỉ thị của ngươi." Khẽ lắc đầu, hắn bước về phía đám nhân viên y tế của hoàng thất ở góc phòng, dặn bọn họ nhanh chóng chuẩn bị phòng mổ và dụng cụ phẫu thuật.
Nhân viên y tế của vương thất sau khi nhận được nhiệm vụ liền bố trí phòng bên cạnh thành một phòng mổ hợp cách, đảm bảo tiêu chuẩn vô khuẩn, tùy thời có thể sử dụng.
Ngay khi Tyson chỉ huy nhân viên y tế của vương thất chuẩn bị phẫu thuật, Richard lại tiến hành kiểm tra thân thể nữ hoàng, nhất là những khối u cục chạy khắp người nữ hoàng, lại càng là trọng điểm quan sát của hắn.
Bất tri bất giác, ánh mắt hắn hình về phía Trương Văn Trọng.
Hắn thực không rõ, Trương Văn Trọng rõ ràng chỉ là một địa cấp sơ kỳ võ giả, làm sao lại có thể có được biểu hiện bình tĩnh đến thế?
Một lát sau, Tyson và nhân viên y tế của vương thất sau khi đã bố trí thỏa đáng căn phòng bên cạnh thành phòng mổ, lại đưa một chiếc xe cáng sang, cẩn thận chuyển nữ hoàng lên xe, rồi đưa sang phòng mổ.
Trương Văn Trọng cũng không khách khí, đứng dậy đi theo Richard, Tyson đi sang phòng mổ.
Charles vương tử chần chừ một lát rồi cũng vội vàng đi theo sau.
Sau khi khử độc, mặc đồ mổ, Trương Văn Trọng đi vào phòng mổ.
Cũng không lại gần bàn mổ, mà đứng ở một góc không xa.
Charles vương tử đi tới cạnh hắn, nhỏ giọng xin lỗi giải thích: "Trương tiên sinh, việc hôm nay, mời hai vị giáo chủ đến, là do cha tôi thực hiện, tôi cũng không biết việc này."
Trương Văn Trọng giờ mời biết, vị lão nhân vẫn đứng bên giường, nắm chặt tay phải của nữ hoàng, thì ra chính là chồng của nữ hoàng, cha của Charles vương tử, Phillip thân vương.
"Không hề gì." Trương Văn Trọng lạnh nhạt cười, không nói gì nữa.
Điều này làm cho Charles vương tử đứng cạnh hắn tâm tình không yên, không đoán ra trong lòng hắn nghĩ gì.
Mặc dù hiện tại có hai vị giáo chủ đến chữa bệnh cho mẫu thân, nhưng Charles vương tử lại không mấy an tâm, thậm chí hắn còn cảm thấy, sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Lúc này, Richard, Tyson mặc đồ mổ đã chuẩn bị thực hiện phẫu thuật cho nữ hoàng Elizabeth.
Trương Văn Trọng vẫn bảo trì trầm mặc, đột nhiên mở miệng nói: "Hai vị giáo chủ, tôi phải nhắc nhở các vị một chút, chung độc ký sinh trong cơ thể nữ hoàng có chứa kịch độc.
Một khi chúng bị thương, độc dịch sẽ tan vào máu, nhiều nhất là trong một phút, nữ hoàng Elizabeth sẽ vì kịch độc công tâm mà chết!"
Động tác của Richard, Tyson không khỏi chậm lại.
Mặc những lời nói này của Trương Văn Trọng là thực hay giả, bọn họ cũng phải hành sự cẩn thận.
Nếu nữ hoàng vì sai lầm của họ mà chết đi, vậy hai người họ cũng không gánh vác được.
Tyson nghiêng đầu, trừng mắt nhìn Trương Văn Trọng, hừ hừ nói: "Cần ngươi nói sao? Chúng ta sớm đã biết rồi!"
Trương Văn Trọng nhàn nhạt cười, cũng không tranh cãi.
Richard nhíu mày, nói: "Được rồi, Tyson giáo chủ, tập trung tinh lực, trị khỏi bệnh cho nữ hoàng rồi nói sau!"
"Vâng!" Tyson gật đầu đáp, thu liễm tâm tình, cầm một con dao mổ trên khay lên.
Hắn và Richard không cần trợ thủ, vì với bọn họ, có trợ thủ bên cạnh, không những không giúp được gì, ngược lại còn vướng tay vướng chân.
"Bắt đầu đi." Richard vừa nói, vừa mở hộp gỗ cổ bên người, lấy ra một cuộn tơ vàng.
Người bình thường tự nhiên không nhìn ra cuộn tơ này có gì lạ.
Nhưng Trương Văn Trọng là tu chân giả, đối với linh khí phi thường nhạy cảm, có thể cảm ứng được, cuộn tơ này có ẩn chứa linh khí tinh thuần.
Trương Văn Trọng hơi nhíu mày, sau đó chợt hiểu ra, hắn đã đoán được ý đồ của hai vị giáo chủ này rồi.
Richard khép hờ hai mắt, nhìn chằm chằm những u cục chạy khắp người nữ hoàng, đợi một trong số đó đi đến tay phải, hắn nhằm chuẩn thời cơ, rút ra hai sợi tơ màu vàng, dùng tốc độ cực nhanh, người bình thường khó mà thấy được, thắt hai vòng trên cánh tay nữ hoàng, vừa vặn giữ khối u cục kia ở giữa, làm nó không thể di chuyển.
Cùng lúc đó, ánh mắt Richard phóng ra hai đạo tinh quang, nói với Tyson ở đối diện: "Dưới da 1cm."
"Hiểu rồi!" Tyson đáp, hắn hiển nhiên không phải lần đầu phối hợp với Richard, ngay lúc Richard vừa thắt hai sợi tơ vàng, hạn chế hoạt động của khối u cục, tay phải của hắn cũng đưa lên, lúc này nghe Richard nói số liệu, tay phải hắn nhanh chóng hạ xuống, một ánh đao sắc bén hiện ra, khối u cục nhất thời bị mở ra, độ sâu vừa vặn 1cm.
Cơ hồ cùng lúc, tay trái hắn cầm panh đưa vào trong đó, gắp một con chung độc đang giãy dụa ra ngoài.
Đây là ấu thể của chung độc biến dị.
Trương Văn Trọng lúc kiểm tra thân thể nữ hoàng đã phát hiện, những khối u cục chạy khắp người, toàn bộ đều là ấu thể của chúng, mà chung độc biến dị trưởng thành, lại nằm trong tạng phủ.
Nhất là mẫu thể kia, lại còn kí sinh ở trái tim của nữ hoàng.
Bên cạnh lập tức có một y tá bưng một cái khay đến, Tyson thả chung độc vào trong khay, vừa dùng sức khóa panh, 'ba' một tiếng, đã ép chung độc thành thịt nát, chất dịch trong khay, nhất thời tản ra một mùi tanh hôi khiến người khác buồn nôn.
Tyson bỏ luôn chiếc panh vào khay, lại lấy một cái panh khác.
Trương Văn Trọng mở miệng phân phó: "Chỗ thịt vụn và dịch này cũng ẩn chứa kịch độc, mau đem đi đốt sạch đi!"
Richard nhíu mày, nói với y tá kia: "Làm theo lời hắn đi!"
Tyson lại bất mãn trừng mắt nhìn Trương Văn Trọng, miệng lẩm bẩm: "Cần ngươi nói sao? Ta cũng biết phải đốt cháy nó, chỉ là bị ngươi tranh nói trước mà thôi!"
Trương Văn Trọng cười nhạt, cũng không đôi co với hắn.
Richard, Tyson tiếp tục phẫu thuật, bọn họ dùng cách này, liên tục diệt trừ vài ấu thể biến dị chung độc.
Song, ngay lúc họ chuẩn bị dùng phương pháp đó, xử lý khối u cục cuối cùng, cũng không biết, nguy hiểm đang lặng lẽ tới gần bọn họ!