Tiên Y FULL


Cưỡi xe máy chạy tới nơi phát sinh sự kiện, ngoại trừ Đàm Thanh, còn có vài người, kỹ thuật lái xe của họ khá tốt, dù trên con đường kẹt xe chật chội, vẫn có thể chuẩn xác luồn lách xuyên qua, một đường nhanh như chớp hướng tới chỗ phát sinh sự kiện.

Trương Văn Trọng ngồi ở phía sau, thừa cơ hội này hỏi Đàm Thanh: “Tiểu Đàm, phía trước rốt cục xảy ra chuyện gì? Là tai nạn xe cộ sao? Nếu như tôi không nhớ lầm, cô là đội trưởng đội hình cảnh, dù có xảy ra tai nạn xe cộ, cũng không cần cô đi xử lý a? Lẽ nào cô lại làm ra sai lầm gì, bị tước quyền nữa rồi?”
Thảo nào hắn sẽ có hoài nghi như vậy, dù sao Đàm Thanh cũng từng có vết xe đổ trước kia.

Bất quá mấy vị hình cảnh lái xe phía sau lại hoảng sợ nhảy dựng.

Tuy rằng bọn họ cũng đều nhận thức hắn, đồng thời cũng biết hắn là bạn của Đàm Thanh, thế nhưng bọn họ càng biết, đã từng có mấy tên đui mù, ngay trước mặt Đàm Thanh nói ra những lời tương tự như vậy, đổi lấy kết quả cũng thật thê thảm.
“Trương tiên sinh chỉ sợ phải nếm khổ đầu…” Vài viên hình cảnh liếc mắt nhìn nhau, đều trong ánh mắt đối phương nhìn thấy được ý tứ tương đồng.

Đồng thời bọn họ cũng không hẹn cùng làm tốt chuẩn bị, một khi Trương Văn Trọng bị Đàm Thanh đá xuống xe, bọn họ có thể đúng lúc giúp đỡ.

Dù sao Trương Văn Trọng không chỉ là y học gia nổi danh trong ngoài nước, đồng thời còn là bạn của họ.

Nếu như thấy chết mà không cứu, thế nào cũng không thể nói nổi a?
Thế nhưng sự tình phát triển lại vượt ngoài dự liệu của họ.

Đàm Thanh không những không tức giận, càng không đá hắn xuống xe máy, trái lại còn quay đầu hờn giận liếc mắt bất mãn nói: “Trương ca, nghe lời anh nói, lẽ nào trong mắt của anh tôi luôn là người hay phạm sai lầm sao?”
Trương Văn Trọng còn đỡ, mấy hình cảnh ngày thường hay bị Đàm Thanh quát nạt cũng bị biểu tình và phản ứng của nàng làm chết khiếp.

Có một người trong đó, thậm chí run cả tay lái, suýt chút đâm vào một xe khác.

Bọn họ phản ứng mạnh như vậy, cũng rất bình thường.

Dù sao Đàm Thanh vốn nổi danh là nữ bạo long trong hệ thống cảnh sát Ung Thành thậm chí cả tỉnh Thiên Nam.
Một “sinh vật tiền sử” đáng sợ như vậy không ngờ lại toát ra dáng dấp nữ nhân e thẹn, mấy người lập tức bị hách choáng váng: “Điều…điều này sao có thể? Đàm đội thế nào lại có thể làm nũng? Đây là ảo giác! Không sai, đây nhất định là ảo giác!”
“Thượng đế, Phật tổ, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Đàm đội là nữ bạo long, thế nào lại có một mặt nữ tính hóa đến như vậy? Lẽ nào đây là điềm báo xảy ra tận thế hay sao?”
“Lẽ nào Đàm đội trúng tà phải không? Bằng không sao đột nhiên thay đổi thành người khác như thế?”
Hoàn hảo những lời này đều lầm bầm trong lòng bọn họ, cũng không có nói ra miệng.

Bằng không chỉ sợ Đàm Thành thật sự biến thành nữ bạo long, đánh cho bọn họ một phen tơi tả…
Đàm Thanh cũng không biết thủ hạ đang suy nghĩ gì, sau khi hờn dỗi oán giận một câu, nàng liền đem chuyện xảy ra phía trước nói cho Trương Văn Trọng: “Chúng tôi nhận được báo nguy, nói có một tên đột nhiên cầm dao chạy vào trung tâm Liên Hoa, sau khi chém bị thương vài người, lại bắt cóc con tin xuất hiện trên đường cái.

Cho nên những con đường đến trung tâm Liên Hoa đều đã bị kẹt cứng…”
Trương Văn Trọng thật không ngờ phía trước lại phát sinh loại chuyện này, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Người kia vì sao lại làm vậy? Thất bại tình cảm? Trả thù xã hội?”
Đàm Thanh lắc đầu hồi đáp: “Bây giờ còn nói không rõ ràng, tất cả chỉ chờ chúng ta tới hiện trường mới biết được.”
Một đường chạy nhanh như điện chớp, rất nhanh đã đến hiện trường phát sinh vụ án.

Chung quanh trung tâm Liên Hoa, sớm đã được kéo cảnh giới tuyến, nghiêm cấm dân chúng đến gần, để tránh việc tạo thành kích thích tinh thần cho hung thủ, do đó dẫn phát ra hậu quả nghiêm trọng.
“Tình huống thế nào?” Sau khi dừng xe, Đàm Thanh lập tức dẫn đầu chạy tới.
“Tình huống không tốt lắm.” Người kia biểu tình nghiêm túc hồi đáp: “Tuy rằng hung thủ chỉ một người cầm một dao, nhưng hình như là một người tập võ, thân thủ mẫn tiệp, xuất thủ quả đoán tàn nhẫn.

Hiện tại hắn đã bắt cóc mười nhân viên công tác trong trung tâm Liên Hoa cùng ba người qua đường, mà trên người con tin đều có vết thương, trong đó có hai người thương thế tương đối nặng, theo nhân viên y tế tại hiện trường phán đoán, tùy thời đều có khả năng nguy hiểm sinh mạng!”
Tuy rằng đã sớm ngờ tình huống nơi đây không tốt, thế nhưng khi nghe được hồi báo, vùng lông mày của Đàm Thanh cau chặt lại.

Sau thoáng trầm ngâm, nàng lại hỏi: “Chuyên gia đàm phán đâu? Có đi tới nói chuyện, xem thử có thể để hung thủ thả hai con tin thương thế nặng hay không?”
Người kia thở dài, hồi đáp: “Nói qua rồi, thế nhưng tên hung thủ căn bản không thèm nhìn chuyên gia đàm phán, vô luận chuyên gia nói thế nào, hắn vẫn không nghe, cũng không nói điều kiện gì.

Đồng thời người của chúng ta một khi có ý đồ tới gần, người kia sẽ không chút do dự hướng con tin động thủ.”
Vùng lông mày Đàm Thanh cau càng chặt hơn, lại hỏi: “Tay súng bắn tỉa đâu? Có thể nghĩ biện pháp đánh gục tên hung thủ?”
Người nọ lại đáp: “Tên kia phi thường giảo hoạt, đem đầu giấu bên trong con tin, tay súng bắn tỉa không nắm chắc ở tình huống không tổn thương con tin mà đánh gục được hắn.”
“Đây thật đúng là phiền phức…” Đàm Thanh cau mày nói, từ vị trí của nàng tuy có thể nhìn thấy hung thủ, nhưng đúng như lời viên cảnh sát, hung thủ thật giảo hoạt, mượn địa hình và con tin ngăn chặn toàn bộ phương vị ngắm bắn.
Ngay lúc này Lý Triêu Dương cũng đã vội vã chạy tới.

Vừa nhìn thấy Đàm Thanh liền hỏi ngay tình huống hiện trường.

Đàm Thanh vội đem chuyện mình vừa nghe được hướng Lý Triêu Dương thuật lại một lần, lại đem mấy viên cảnh sát kinh nghiệm phong phú triệu tới, ghé vào nhau thương nghị đối sách.
Chỉ tiếc một phen thương nghị xuống tới, bọn họ không có đối sách nào, trái lại vùng lông mày càng cau chặt lại.
Tên hung thủ thật sự quá giảo hoạt, muốn không làm tổn thương con tin mà bắt hay đánh gục hắn, hầu như không có khả năng.

Mà đi qua thủ đoạn đàm phán để hắn lộ ra kẽ hở, cũng không có khả năng lớn theo tình huống hiện tại.
Đối mặt với loại tội phạm này, thật làm kẻ khác vướng tay chân!
“Đến tột cùng nên làm gì mới tốt?”
Nghi vấn như nhau hiện tại đang tràn đầy trong lòng mọi người, quả nhiên làm bọn họ đau đầu không ngớt.
Ngay khi nhóm người Đàm Thanh đang thương nghị làm sao đối phó tên hung thủ, Trương Văn Trọng bị bọn họ lãng quên, đang híp mắt quan sát tên hung thủ giấu sau những con tin.
Ngay từ lúc đầu nhìn thấy tên hung thủ, hắn đã nhạy cảm nhìn thấy một lũ yêu khí tà ác tiềm tàng trong cơ thể tên kia.

Nói cách khác, tên hung thủ dù không phải là yêu ma, nhưng lại bị yêu ma đầu độc.

Chỉ là không biết vì sao hắn lại gióng trống khua chiêng ở trong thành thị bắt cóc đả thương người.
Rất nhanh, hắn đã phát hiện một chuyện không tầm thường, thậm chí có thể xưng là cử động “quỷ dị” – con tin hắn kèm cũng không dừng một chỗ, mà lại di động liên tục.

Chỉ là khi hắn di động, con đường di chuyển cùng con tin yểm hộ, làm những tay súng bắn tỉa vốn không dám nổ sung.
Đương nhiên hắn cũng không phải vì chuyện này mà kinh ngạc.

Làm hắn kinh ngạc, là từng bãi vết máu lưu lại trên mặt đất.

Mặc dù trong mắt đại bộ phận dân chúng, vết máu kia rất lộn xộn, không có ý nghĩa.

Nhưng trong mắt hắn, vị trí từng vết máu, rõ ràng là cố ý làm ra, trải qua thiết kế tỉ mỉ, hắn cau mày bước tới.
Một người dẫn đầu mở miệng nhìn Trương Văn Trọng quát lớn: “Anh là ai? Anh muốn làm gì? Trở về! Nhanh trở về cho tôi!”
“Chuyện này giao cho tôi đi làm.” Hắn quay đầu không nhìn vị cục phó, chỉ nhìn Đàm Thanh nói: “Tin tưởng tôi!”
“Tin tưởng anh? Dựa vào cái gì để chúng tôi tin tưởng anh? Anh cho anh là ai? Siêu nhân sao?” Vị phó cục không nhận ra hắn nghiến răng nghiến lợi hét lên, hận không lập tức xông lên túm hắn quay trở về.
Đàm Thanh đưa tay ngăn cản hắn, nói: “Để anh ấy đi thôi, có thể anh ấy thực sự cứu được con tin.”
“Có thể?” Cục phó kia cười nhạt: “Đàm đội, người sính anh hùng ngu ngốc này là người của cô sao? Nếu như xảy ra vấn đề, do đội của cô gánh trách nhiệm! Tôi xem các người làm sao gánh nổi!”
“Anh ấy không phải người của chúng tôi.” Thấy viên cục phó vô lễ với Trương Văn Trọng, Đàm Thanh cũng có chút giận nói: “Mặt khác tôi muốn nói cho ông, ảnh không phải là tên ngu ngốc gì, anh ấy là Trương Văn Trọng, là y học gia nổi danh, có quân hàm thiếu tướng, đồng thời còn là bạn của chúng tôi! Những đại án trước kia đều do anh ấy trợ giúp phá án.

Có thể những vụ án ông đã phá gom lại cùng một chỗ còn không bằng anh ấy đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui