"Ủa, cô Tư Phàm đâu?" Josh vừa đi vừa nhìn xung quanh.
"Cô ấy xin nghỉ phép." David chỉnh lại nút áo nơi cổ tay, lạnh nhạt trả lời.
"Nghỉ phép? Không phải tối quá vẫn còn tốt lắm sao? Cậu làm gì còn người ta vậy?" Josh híp mắt nhìn anh, vẻ mặt nghi ngờ.
"Không làm gì!" David xách laptop đi vào phòng họp, khuôn mặt hờ hững.
"Cậu.." Josh không tin, ý muốn truy hỏi đến cùng.
"Hử?" David đột ngột dừng bước, khẽ liếc qua, ánh mắt lạnh lẽo.
"Cậu..
đã chuẩn bị cả chứ? Hôm nay không có cô ấy, ai sẽ ghi chép lại cho cậu? Còn lịch trình làm việc?" Josh nhận ra nguy hiểm, vội đổi chủ đề.
"Cậu!" David quăng ra một từ, không kiên nhẫn sải bước về phía phòng họp phía trước.
Thực sự thì lúc này anh đang rất khó chịu, cảm giác trong lòng như có cái gì đang giằng xé, tựa uất ức lại như tức giận.
Cô đang tránh né ánh sao? Anh đáng sợ đến vậy à? Từ lúc đó tới giờ anh không hề gặp lại cô, gọi điện cô không nghe, nhắn tin cũng không trả lời, chỉ cho bé Khang qua nhắn xin anh hôm nay nghỉ phép.
Nghỉ phép thì nghỉ phép, chả lẽ gọi điện hoặc gặp mặt anh khó với cô đến vậy sao? Nghĩ đến đây, trong lòng anh càng bức bối, khuôn mặt vốn nghiêm nghị nay càng thêm lạnh lẽo, lông mày đen nhánh nhíu chặt, môi mỏng gợi cảm bị đè ép thành một đường thẳng kết hợp với một thân áo sơ mi đen càng khiến cho khí tức quanh thân trở nên u ám, đè nén đến nghẹt thở.
Josh nhìn theo bóng lưng âm trầm khủng bố đang đi vào kia mà không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Trực giác mách bảo anh hôm nay tên này đang khó ở, chắc chắn sẽ có người bị xui xẻo, nhưng nhất định không thể là mình! Anh chỉnh lại gọng kiếng, tay lướt trên màn hình điện thoại, nhanh tay gọi cho thư ký Nam: "Lát nữa cậu phụ trách công việc của cô Tư Phàm nha! Hôm nay cô ấy nghỉ phép."
"Nhưng còn ngài.." Bên kia điện thoại, thư ký Nam có phần bối rối.
Anh cẩn thận nhìn lên vị trí chủ vị, khi lia đến khuôn mặt của vị tổng giám đốc luôn luôn lạng lùng tựa như ngọn núi tuyết hôm nay càng trở nên ám trầm đến đáng sợ là thư ký Nam vội cụp mắt, mồ hôi lạnh tuôn ướt lưng.
Nội tâm yếu ớt của anh chàng thư ký hiền lành run lên bần bật, rất muốn hét lên tôi không nhận việc này đâu! Nhưng anh vẫn còn đủ tỉnh táo nên không dám thẳng thừng từ chối.
"Tôi tự lo được! Cậu cứ theo phân phó mà làm!" Josh nhấn mạnh.
"Dạ, vâng!" Giọng thư ký Nam nhỏ dần.
Josh tắt điện thoại, thở nhẹ ra một hơi.
Trước kia thư ký Nam cũng là trợ lý tạm thời cho David, hôm nay cậu ấy thế việc cho cô Tư Phàm ắt hẳn không sao.
Anh không ngại làm trợ lý cho David một ngày, nhưng hôm nay là một cuộc họp lớn, lắm người nhiều mắt, anh cũng không thể gây ra điều tiếng thị phi gì.
Nếu việc này đến tai ngài ấy thì mọi việc sẽ rất khó giải thích.
Josh chỉnh lại gọng kiếng, trong đôi mắt màu xanh thẫm mang theo suy nghĩ về thái độ bất thường của David.
Tên này đang phát điên cái gì? Chả lẽ tối qua sau khi anh về hai người đã xảy ra tranh chấp? Nhưng hôm qua rõ ràng khi vừa về nhà, anh còn phát hoảng khi lần đầu tiên nhận được tin nhắn nhắc nhở đi đường cẩn thận của tên vô tình này đó! Khỏi phải nói, anh biết lúc đó hắn đang "say" đến nhường nào! Vậy thì sáng nay phản ứng của hắn sao cứ như ăn phải thuốc nổ vậy? Nhìn thái độ kia, anh tin rằng khi nãy chỉ cần mình hỏi thêm một câu nữa thôi là hắn sẽ "khai đao" với anh ngay tại chỗ!
"Chào giám đốc điều hành!" Đúng lúc này, một giọng đàn ông vang lên khiến Josh giật mình.
"Chào giám đốc Hứa!" Josh lịch sự đáp lời, đôi mắt đào hoa khẽ liếc qua bên cạnh ông ta thì thấy một người phụ nữ cao gầy, trang điểm đậm, mặc bộ váy bó sát đỏ rực, cổ áo chữ V khoét khá sâu làm hiện lên khe rãnh giữa hai ngực.
Tuy không quá rõ ràng, nhưng anh vẫn có thể tính ý nhận ra cái độ căng tròn kia chỉ là đồ giả, tất cả có được đều nhờ phụ kiện.
Bên cạnh đó, dáng người cô ta vốn đã cao lênh khênh, nay còn diện một đôi giày cao gót khiến anh nhìn mà nhức mắt.
"Xin giới thiệu với anh, đây là trợ lý của tôi, cô Kỳ Hân." Nhận thấy tầm mắt của anh, giám đốc Hứa khôn khéo giới thiệu, ánh mắt giao thoa ái muội với người phụ nữ bên cạnh.
"Chào anh!" Kỳ Hân vươn những ngón tay được đính đá tinh xảo, môi nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt không hề che giấu sự tham lam.
"Chào cô." Josh không tiếp nhận, miệng chỉ lạnh nhạt mấy lời khách sáo, bàn tay to rộng vẫn để trong túi quần tây.
Anh nhớ cô ta! Bao lâu không gặp, da mặt cô ta vẫn dày như cũ.
Điều khiến anh bất ngờ là người phụ nữ này vẫn sống khoẻ, sống tốt đến không ngờ.
Vẻ ngoài của cô ta đã có sự thay đổi không nhỏ, thậm chí có thể nói là được nâng lên một tầm cao mới.
Nhìn sự giao thoa giữa hai người này, không khó để nhận ra cô nàng đã đưa được chân lên thuyền của vị giám đốc bụng phệ nổi tiếng háo sắc này.
Trước kia anh còn nửa tin nửa ngờ khi nghe tin đồn về việc người phụ nữ này và giám đốc bộ phận kế hoạch, nhưng là coi bộ không phải tất cả đều là tin vịt, cái gì thuộc về bản chất thì vẫn mãi là bản chất thôi! Nhìn thần thái dương dương tự đắc của cô nàng, anh đoán David có lẽ vẫn chưa có ý động cô ta.
Nhưng tên kia hôm nay lại đang ở trong trạng thái khó ăn khó ở thì chưa chắc cô ta được bình an đâu.
Trong đầu loé lên ý tưởng này, Josh nhếch khóe miệng, lộ ra một tia châm chọc.
Kỳ Hân thấy anh không có ý bắt tay, thái độ lại có gì đó khác lạ thì trong lòng bỗng cảm thấy không khỏe, ngượng ngùng thu tay về, nụ cười có phần gượng gạo.
Cô ta thầm nghĩ tuy vẻ bề ngoài mình đã thay đổi rất nhiều, nhưng coi bộ người đàn ông này đã nhận ra rồi.
"Thôi! Chúng ta vào đi!" Giám đốc Hứa thấy cô ả có vẻ chịu thiệt thì mở miệng hòa giải, cố gắng kéo chút mặt mũi cho cô nàng.
"Mời!" Josh lịch sự vươn tay ra dấu mời.
Cô nàng nhìn bàn tay anh mà suy ngẫm, rồi dứt khoát xoay gót đi thẳng vào bên trong cùng giám đốc Hứa.
Nhìn theo bóng dáng hai người đi phía trước, anh nở nụ cười bí hiểm.
* * *
Trong phòng họp lớn, mọi người đang lục tục đi vào, chỗ ngồi còn trống dần bị lấp đầy.
Giám đốc tài vụ - Angel Mai Phương nhìn thấy có một chiếc ghế trống ngay bên trái vị trí chủ tọa thì tâm nhảy dựng.
Sau vài phút lưỡng lự, mang theo trái tim đập bang bang, cô ta đánh bạo đi thẳng tới vị trí kia, vén gọn làn váy bằng ren màu trắng, nhẹ nhàng ngồi xuống.
Nhưng là, khi cô ta còn chưa kịp yên vị, một giọng nói mang theo lạnh lẽo, tràn đầy u ám vang lên khiến cho giật nảy mình: "Ai cho cô ngồi đây?"
Cô ta ngước mắt nhìn vào vị trí chủ vị thì đối mắt với một đôi mắt phượng sắc bén như chim ưng, áp lực vô hình từ người đó tỏa ra nặng nề, đè ép đến mức cô ta không thở nổi, miệng lưỡi ngày thường vốn trơn tru cũng trở nên lắp bắp: "Em, em chỉ là.."
"Tôi hỏi: Ai cho phép cô ngồi đây?" David nhíu mày, bắn cái nhìn đầy uy áp.
Phòng họp vốn là một không gian kín, hai người nói chuyện tuy không tính là lớn tiếng nhưng cũng đủ để mọi người nghe thấy.
Ai cũng nghe ra tâm trạng vị sếp tổng này đang rất xấu, nếu không muốn nói là có xu hướng bạo nộ.
Mọi người không hẹn mà gặp đều cố gắng thả nhẹ hơi thở, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân.
Vài người trong số họ tiếc thay cho đóa hoa xinh đẹp kiêu hãnh đang sắp phải chịu đựng cơn bão giông cực lớn kia xông tới cắn xé, nuốt chửng; số khác từng chịu thiệt thòi dưới tay cô ả đều có tâm trạng vui sướng khi người gặp họa.
"Em, em thấy chỗ này trống nên mới.." Angel Mai Phương cảm thấy bị mọi người nhìn chòng chọc, trong lòng có cảm giác khó chịu lẫn uất ức.
Cô chỉ muốn gần gũi anh thôi mà, sao lại khó khăn như vậy!
"Chỗ này không phải ai cũng có thể ngồi! Tốt nhất cô nên biết vị trí của mình ở đâu." Một lời hai nghĩa bật thốt ra, David đây là muốn nói cho cô nàng nghe, cũng là lời cảnh tình cho những người có tâm tư khác.
"..
Vâng..
Em xin lỗi!" Angel Mai Phương tuy cảm thấy ấm ức nhưng cũng chỉ có thể theo phép lịch sự mà làm.
Hàm răng trắng ngà cắn lên bờ môi đỏ mọng, cô nàng đứng dậy, chịu đựng không ít ánh mắt dè bỉu, cười chê mà đi về hướng vị trí mình thường ngồi, trong lòng tràn ngập cảm giác không cam lòng và tức hận người vốn ngồi ở đây nhưng lại vắng mặt.
Cô ta có gì hơn cô chứ! Rốt cuộc chỉ là một người đàn bà ăn mặc quê mùa, xấu xú, nghèo hèn! Có gì hay ho mà anh phải giữ gìn như thế chứ?
"Chờ đã!" David đột ngột lên tiếng, điều này làm cho mọi người bất ngờ, nhất là người phụ nữ vừa bị anh đuổi ra.
Ánh mắt cô ta sáng rỡ, tràn ngập mong chờ mà quay lại.
Anh đã đổi ý rồi sao? Muốn cô quay lại rồi?
"Đề nghị cô ở nơi công sở mặc đồ có tác phong công sở chút, tránh những bộ đầm váy không phù hợp thế này!" Anh mắt nhìn lạnh nhìn người trước mắt, nhíu mày nhìn sang người phụ nữ trung niên ngồi ở góc: "Giám đốc hành chính nhân sự nên xem xét lại vấn đề này trong nội quy công ty."
"Dạ! Tổng giám đốc!" Vị nữ giám đốc này nghiêm nghị gật đầu, trong lòng vô cùng hả hê.
Bà vốn đã rất ngứa mắt với mấy cô gái đồng nghiệp trẻ ăn mặc hớ hênh này, giờ họ bị sếp tổng "vả mặt" như vậy thật khiến bà sảng khoái mà!
Khuôn mặt xinh đẹp của Angel Mai Phương nghẹn đến đỏ bừng, cảm giác mặt mũi mất hết.
Khí sắc từ tươi sáng đột ngột trở nên âm trầm đáng sợ, giày cao gót nặng nề đập vào sàn nhà lót đá hoa cương, cô nện bước đi về chỗ của mình, móng tay xiết lại, cào rách một góc váy bằng ren.
Khi David nói ra điều này, nhiều người phụ nữ trong phòng cũng ngượng chín mặt, lật đật kiểm tra lại trang phục bản thân.
Trong đó nổi bật nhất chính là người phụ nữ cao gầy mặc váy đỏ ở bên cạnh giám đốc bộ phận kiểm định chất lượng.
Cô ta được gã cởi ra chiếc áo suit màu xám, khoác lên bờ vai nhỏ nhắn nhằm che đậy lại cảnh xuân kiều diễm "vô tình" bị lộ.
Màu đỏ rượu của chiếc váy bắt mắt đến nỗi David không tự chủ nhìn về phía họ.
Anh nheo mắt, nhìn chằm chằm người phụ nữ đó.
Gã đàn ông bụng phệ như cảm ứng được, quay lại nhìn anh, nhoẻn miệng cười lấy lòng, vỗ nhẹ vào bờ vai có chút run rẩy của người phụ nữ bên cạnh như an ủi.
Anh nhếch miệng cười đáp lễ, ánh mắt hiện lên sự khác thường.
Nụ cười này rơi vào mắt Kỳ Hân khiến cô ta run rẩy, có cảm giác như bị rắn độc nhìn chăm chú, ẩn trong đôi mắt xinh đẹp kia là ánh sáng của sự âm ngoan, tàn độc đến rợn người.
Nếu trước kia tim Kỳ Hân đập nhanh vì yêu thích người đàn ông phong độ này thì nay nó lại đập nhanh vì run sợ trước khí tràng mạnh mẽ của anh.
Nghĩ đến việc từng làm với Tư Phàm và chuyện xảy ra với anh chàng IT kia, cô ta bất giác lạnh sống lưng.
Cô at chợt nhận ra mình đã quá buông lỏng phòng bị khi bao lâu nay cứ bất chấp tất cả mải mê tìm cách leo lên vị trí hiện tại mà quên mất nguyên nhân bản thân bị điều chuyển đến bộ phận này.
Tâm trạng bất an khiến cho thân thể không theo khống chế mà run run, lòng bàn tay chợt ướt nhẹp, mồ hôi túa ra sau lưng lạnh toát.
Thu hết phản ứng của người phụ nữ vào mắt, Josh cười mỉa mai trong lòng.
Giờ mới biết sợ à? Có vẻ như quá trễ rồi! Nên cầu nguyện đi thôi!
Không khí phòng họp bất chợt trở nên nặng nề kinh khủng, không gian im phăng phắc, không hề có tiếng động nào ngoài tiếng hít thở bị đè nén của những người ở đây.
David gõ nhẹ mặt bàn, một người nhân viên hiểu ý đóng kín cửa, đèn trong phòng vụt tắt, chỉ chừa lại ánh đèn hắt lên từ máy chiếu lên màn hình.
Giọng anh lạnh lẽo vang lên, dội vào tai mọi người nghe như gõ vào tim: "Bắt đầu đi."
Không ai dám bàn luận hay nêu thêm ý kiến gì, chỉ có giám đốc kinh doanh hồi hộp đứng lên trình bày báo cáo, không khí nghiêm trang đến nghẹt thở.
Đôi mắt mọi người vẫn chăm chú nhìn lên từng phần nội dung báo cáo, lỗ tai dựng thẳng không biết để nghe báo cáo hay nghe tiếng gió, trái tim thì cứ thon thót dâng lên cổ họng như muốn nhảy ra ngoài.
Bởi lẽ, ai cũng bị người ngồi ở chủ vị kia hỏi việc, giọng điệu không hề che giấu sự sắc bén, tinh tế thậm chí chỉ trích nặng nề nếu bị phát hiện ra vấn đề.
Mỗi lời ăn tiếng nói gọn gàng súc tích của sếp tổng họ đều không dám bỏ qua, sợ là khi bỏ sót mình sẽ là kẻ xui xẻo bị trừng phạt.
Cuộc họp chỉ kéo dài ba mươi phút mà ai cũng có cảm giác như trải qua cả ba thập kỷ.
Khi nghe hai chữ "tan họp" lạnh nhạt phát ra từ bờ môi mỏng lạnh của David, nhiều người nhanh chóng đứng lên, lúc bước ra không khỏi dùng tay lau mồ hôi trên trán, vội vã tản ra trở về phòng làm việc của mình.
Giám đốc hành chính nhân sự cũng như những người khác, bà ta tăng tốc mong muốn nhanh chóng trở về phòng làm việc, uống một ly trà nóng ổn định lại tinh thần.
Nhưng là, trời không thuận ý người khi mà đột ngột bị người gọi giật ngược: "Đợi đã, giám đốc Dương."
Nghe ra người kêu mình là ai, trái tim già nua của bà run lên.
Cố gắng hít thở sâu, tỏ ra bình tĩnh, bà ta xoay người, nhẹ nhàng nói: "Vâng, thưa sếp!"
"Mở phép cho cô Tư Phàm nghỉ một ngày giùm tôi." Dù có chút tức giận nhưng anh cũng không thể để cô chịu thiệt.
"Vâng? Ngài nói sao ạ?" Người phụ nữ trung niên không tin vào tai mình, đôi mắt trợn tròn, đẩy nhẹ gọng kiếng dày cộp, có loại xúc động muốn ngoáy lỗ tai vì sợ mình nghe nhầm.
Đến cả việc vặt thế này mà sếp tổng cũng phải lên tiếng yêu cầu bà? Hay tổng giám đốc đang yêu cầu mình mở phép cho ngài ấy?
"Nghe không rõ?" David nhíu mày.
"Không! Không ạ! Tôi sẽ bảo nhân viên xử lý ngay ạ!" Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, giám đốc Dương vội đảm bảo bản thân mình nghe hiểu.
Bà thầm cảm thán, đúng là trợ lý riêng có khác! Loại đãi ngộ được sếp quan tâm thế này không phải ai cũng được hưởng đâu! Có khi lời đồn về mối quan hệ của hai người là sự thật cũng nên!
Nghe vậy, đôi mày nhíu lại của anh mới giãn ra, David khẽ phất tay, ra hiệu cho bà trở về phòng làm việc.
Giám đốc Dương như được ân xá, vội gật đầu chào rồi đi nhanh.
Bà vừa rời khỏi thì để lộ ra hình ảnh một đôi nam nữ nơi phía xa.
Người phụ nữ cao gầy mặc trên mình chiếc váy đỏ xẻ tà, khoác trên người chiếc áo suit màu xám của người đàn ông trung niên đi cạnh, hai người tuy có phần chế giấu nhưng cũng không khó để nhận ra sự mập mờ giữa họ.
David nhếch miệng, đôi mắt không hề có độ ấm nhìn theo hai bóng lưng đang từ từ biến mất kia.
Lúc này đột ngột có một bàn tay vươn đến, ý định vỗ nhẹ lên vai David.
Chỉ là, lòng bàn tay chưa kịp chạm vào thì đã bị anh nhanh nhẹn né tránh khiến cho bàn tay nọ chụp hụt vào khoảng không.
Mưu đồ thất bại, Josh cũng không quá ngạc nhiên mà chỉ thầm bĩu môi.
Anh nhìn theo hướng nhìn của bạn mình: "Cậu định xử lý thế nào?"
"Tới lúc thu lưới rồi." David mỉm cười, chỉ là ý cười không đạt đáy mắt.
"Tớ có một thắc mắc, sao cậu vẫn để cô ta sống tốt tới giờ?" Josh chỉnh gọng kiếng mạ vàng.
"Cho thứ cô ta cần, sau đó mới tước đoạt đi tất cả, đó mới là điều tớ muốn.
Với lại, bây giờ mới đúng thời điểm, mục đích của tớ không phải một mà là hai con chim." David cúi xuống, ngón tay thon dài nới ra hai chiếc cúc ở cổ tay phải, khuôn mặt không rõ biểu cảm.
"..."
Không hiểu sao, Josh cứ có cảm giác mình đang đối mặt với một con sư tử đang giận dữ, có thể nổi điên xông đến cắn xé con mồi bất cứ lúc nào ấy nhỉ?
* * *
Văn phòng tổng giám đốc trước đây vốn yên ắng thì hiện giờ càng vắng lặng kinh người.
Nếu không khí bên trong có chút lạnh lẽo thì cánh cửa gỗ vốn đóng kín bên ngoài cũng tạo cho người ta cảm giác âm u, đáng sợ vô cùng.
"Bíp" David nhìn màn hình điện thoại, bên trên là cuộc gọi đi vừa mới tắt, tên người nhận là Tư Phàm.
Nghĩ đến những tiếng "tút..
tút.." kéo dài mà mãi không có người bắt máy, anh nhíu mày, quăng điện thoại lên ghế sofa màu nâu, tay phải nới caravat kéo xuống, tay trái cầm bình trà, khẽ nghiêng xuống chiếc tách bằng sứ trắng, tiếng nước chảy "ron..
rót.." lọt vào tai khiến anh càng khó chịu.
"Cạch" một cái, bình trà bị anh để lại trên mặt bàn bằng kính, nhìn vào thứ nước màu vàng xanh bên trong, đầu anh hiện lên hình ảnh cô càu nhàu: "Anh uống mấy thứ cafein này ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu!"
Khẽ "hừ" nhẹ, anh một hơi uống cạn tách trà.
Em dám không nghe điện thoại của tôi? Đã hơn chục cuộc rồi đấy! Em đang thử độ kiên nhẫn của tôi sao? Để xem em tránh được tới bao giờ?
Anh cầm lên điện thoại, khẽ vuốt, gọi cho một người.
Điện thoại kêu lên ba chuông thì có người bắt máy, anh lạnh lùng phun ra ba từ: "Tiến hành đi."
Không biết đầu bên kia nói gì, chỉ thấy anh tắt điện thoại, khoé miệng nhếch lên độ cong tà ác.
Hừ! Anh đã không dễ chịu thì người khác cũng đừng mong thoải mái!
* * *
"Reng..
reng.." từng hồi chuông điện thoại dồn dập vang lên bên tai, ồn ào đến nỗi mấy con chim đang kêu chíu chít kiếm ăn ban đêm ngoài cổng lan can cũng giật mình vội vã bay đi, tựa như tâm trạng nôn nóng của người gọi đến.
"Alo.." Tư Phàm mệt mỏi vơ lấy điện thoại, giọng điệu lộ rõ sự không vui.
"Cậu làm gì mà giờ mới bắt máy thế?" Giọng nữ bên kia gấp gáp xen lẫn bất mãn.
"Đã mười giờ rồi mà! Tớ đang ngủ đó chị hai! Gọi tớ giờ này có việc sao?" Cô chột dạ nhìn những thông báo tin nhắn cũng như cuộc gọi lỡ của người nọ, di dời sự chú ý bằng cách tập trung vào vấn đề của Hiểu Chi.
"À, tớ xin lỗi!" Nghe nhắc nhở, Hiểu Chi mới sực nhớ ra bạn mình có thói quen ngủ sớm.
Nhưng chính sự vẫn quan trọng hơn, cô ngay lập tức nói tiếp, giọng điệu khó nén sự kích động, không biết là do vui mừng hay kích động: "Cậu lên mạng đọc thử xem, tớ thấy có bài báo về một vụ đánh ghen, mà nữ chính nhìn rất giống Kỳ Hân, nam chính tuy làm mờ nhưng người quen biết đều nhận ra là giám đốc bộ phận kiểm định chất lượng đó!"
"Hả? Thật sao?" Tư Phàm tỉnh hẳn cả ngủ.
"Thật! Cậu đọc báo điện tử xem! Tuy không rõ mặt, nhưng dáng người đó không khác đi đâu được!" Hiểu Chi khẳng định.
Cô mím môi, trong lòng là một mớ hỗn độn, không thể hiểu nổi tại sao Kỳ Hân lại gây chuyện lớn đến mức như vậy? Với sự phát triển của internet hiện nay, nếu Hiểu Chi biết thì những người khác trong công ty cũng sẽ biết.
Và một khi chuyện này đến tai ban giám đốc, đây đã không còn là vấn đề cá nhân, vì nó có thể ảnh hưởng đến hình ảnh công ty.
Chuyện lần trước chỉ là người ta nghe đồn phong phanh, không có bằng chứng xác thực, nhưng chuyện lần này thì..
Không chừng con bé sẽ bị hình phạt nặng nhất là đuổi việc, mà khi chuyện xấu đồn ra, con đường sự nghiệp của Kỳ Hân ở đất Sài Gòn này không chừng sẽ chấm dứt!
Cô lên đường link Hiểu Chi gửi, thấy hiện ra một đoạn clip có tiêu đề: "Đánh ghen ở khách sạn".
Ngón tay thon dài lưỡng lự trên màn hình, cô không biết có nên xem hay không.
Sau vài phút, Tư Phàm mới nhấn vào, nín thở nhìn biểu tượng trình chiếu quay vòng.
"Nè! Bà làm gì vậy?" Giọng một người đàn ông hục hặc vang lên trong video.
"Làm gì à? Tôi xé nát cái mặt của con hồ ly tinh không biết xấu hổ chứ làm gì! Ông tránh ra! Đồ không biết xấu hổ! Dám giựt chồng của bà! Bà xé nát mặt mày!" Giọng một người phụ nữ chát chúa vang lên, kèm theo đó là hình ảnh bà ta lao vào cấu xé, cào đánh liên tục một người phụ nữ mặc váy bó sát màu đỏ.
"A, thả tôi ra! Thả ra!" Giọng tiểu tam đầy nghẹn ngào, ủy khuất.
Cô ta có cố gắng chống đỡ, nhưng vì thân hình mảnh mai, ốm yếu nên không thể địch lại một người đàn bà to béo, vạm vỡ.
Từng tiếng "roẹt..
roẹt.." của vải vóc bị xé nát, đâm vào lỗ tai đau nhói.
"Bà thôi đi! Có thôi đi không? Mất mặt xấu hổ thế đủ rồi" Người đàn ông can ngăn, cố gắng kéo vợ mình ra.
"Ông cũng biết xấu hổ à? Cặp với một đứa đáng tuổi con mình tôi tưởng ông không cần mặt mũi chứ?" Người vợ dù bị níu giữ nhưng chân phải vẫn quơ loạn, đôi giày cao gót sắc nhọn đập hẳn vào vai tiểu tam, khiến cô ta hét lên, ôm lấy bả vai.
Người chồng không thể làm gì, chỉ cố gắng kéo vợ về, bàn tay đập thẳng vào màn hình máy quay: "Không được quay!" Sau đó, không còn thấy hình ảnh hay âm thanh gì vì mọi thứ đã chìm vào bóng tối.
Tư Phàm lặng người nhìn màn hình đen thui.
Cô không ghét Kỳ Hân, nhưng nhìn những hình ảnh liên quan đến việc ngoại tình này cô vẫn thấy khó chịu.
Bởi lẽ, cô cũng từng bị người ta cắm sừng còn gì!
Nghĩ đến mình ngày xưa không hề làm ầm ĩ hay nhiếc móc gì, chỉ bình tĩnh nhìn hình ảnh hai người kia ân ái mà khoé miệng cô giơ lên, nở một nụ cười cay đắng.
Thật lòng mà nói thì không phải cô không có tình cảm gì với anh ta nên không ghen, mà là những lời nói và việc làm của anh ta đã dần dần bóp chết đi tình yêu cô dành cho người đàn ông đó thôi! Ngẫm lại, khi cô yêu thì bất chấp tất cả, không màng sự khuyên ngăn của người thân bạn bè để được ở bên anh ta, chấp nhận ngàn vạn đau thương cũng chỉ muốn thành toàn giấc mộng uyên ương, nhưng đổi lại anh ta chỉ cho cô một bộ mặt dối trá, lừa lọc, không hề ngần ngại mà đâm thẳng vào trái tim cô từng nhát từng nhát dao chí mạng, đến khi nó đã không còn máu để chảy nữa thì tình yêu cũng đã đến hồi kết.
Một khi tình yêu đã chết rồi thì chuyện anh ta ngoại tình cũng có ý nghĩa gì với cô đâu!
Đôi mắt liếc đến chiếc lắc đeo trên chân, nghĩ đến người đàn ông ở căn hộ bên cạnh mà cô thở dài.
Không phải cô không có cảm giác gì, nhưng vì biết mình khi yêu sẽ rất cố chấp nên cô sợ đặt niềm tin sai chỗ, yêu lầm người để rồi vạn kiếp bất phục.
Bây giờ cô không phải chỉ có một người, mà còn có cả con trai và mẹ già, cô không thể mạo hiểm đem họ ra đánh cược được!
Nhìn khuôn mặt bé con ngủ ngọt ngào như một thiên thần, cô khẽ vuốt vài sợi tóc rối, hôn lên cái trán trơn bóng non mềm, miệng nhỏ thầm thì: "Con yêu! Mẹ nên làm sao đây?"
Tất nhiên, Thanh Khang không thể nghe tiếng lòng cô, mà cho dù có nghe cũng sẽ chẳng thể trả lời được.
Tư Phàm cười khổ, thầm lắc đầu, tự cảm thấy mình thật ngốc, bản thân đang có suy nghĩ hoang đường gì đây! Nhìn đồng hồ điểm mười giờ ba mươi phút tối, cô định bụng đi ngủ tiếp nên quyết định sẽ tắt điện thoại thì thấy màn hình nháy sáng.
Cô theo phản xạ kéo xuống thanh công cụ thì thấy thông báo cập nhật trạng thái của người đàn ông bí ẩn vốn không bao giờ đăng bài trên mạng xã hội.
Cô lia mắt nhìn, trên đó chỉ vỏn vẹn hai chữ: "Khó chịu!".