Tiếng Chuông Ngày Đông


"Thiếu gia, đã tới nơi rồi, 2 người vô trước đi, tôi sẽ đi gửi xe"
Nhâm Liễu Phương ở trong xe nhìn thấy một công trình vô cùng to lớn, 2 mắt cô mở to ra vì phấn khích
Sau đó Khánh Vỹ Tĩnh và Nhâm Liễu Phương bước vào siêu thị, khi bước vào Nhâm Liễu Phương vô cùng hứng thú vì đây là lần đầu cô vào siêu thị to lớn như thế này
"Waa, đây là lần đầu tớ được bước vô đây đó, trong đây mát quá"
"Phương Phương chả lẽ cậu chưa bao giờ vô trong đây hả"
"Àaaa, chưa.

.

chưa từng"
Khánh Vỹ Tĩnh không biết rằng vì lúc đó quần áo của Nhâm Liễu Phương vô cùng rách rưới nên bảo vệ chặn không cho vào
Nhâm Liễu Phương nắm lấy tay áo của Khánh Vỹ Tĩnh chỉ qua chỗ kia
"Tĩnh Tĩnh ơi kia là gì vậy, trông ngon quá"
"Đó là quầy bán kem thôi, cậu muốn ăn chứ"
Hai mắt của Nhâm Liễu Phương sáng lên nhìn Khánh Vỹ Tĩnh thay cho cậu trả lời
"Được rồi, chúng ta tới đó ăn kem đi đồng thời đợi trác quản gia luôn"
Khi đi tới quầy bán kem, Nhâm Liễu Phương vô cùng thích thú với những loại kem hình thú dễ thương
"Xin chào, cho chúng cháu 2 cây kem ạ"
"Aaa, cậu nhìn này Tĩnh Tĩnh, trông chúng dễ thương quá đó có phải là kem không"
Khánh Vỹ Tĩnh nhìn thấy Nhâm Liễu Phương như vậy liền cười lén
"Phương Phương trông cậu.

.

"
"Hả, trông tớ saoo"

"Trông cậu ngốc thật"
Nhâm Liễu Phương nghe xong liền đỏ mặt quay ra chỗ khác
"Tớ không có ngốc, cậu dám nói tớ ngốc, Tĩnh Tĩnh cậu đáng ghét thật"
Sau đó bờ má của Nhâm Liễu Phương chợt lạnh
"A, lạnh quá"
"Được rồi, tớ xin lỗi, kem của cậu đây"
(Ông bán kém)
("2 đứa nó thật là dễ thương"
"Tớ.

.

tớ cảm ơn"
Nhâm Liễu Phương liền cắn một miếng, một miếng kém mát lạnh thơm ngon vị đào toả ra trong miệng của Nhâm Liễu Phương khiến cô ấy trở nên xúc động
"Nó.

.

nó ngon quá, đây là lần đầu tiên mình ăn được một cây kem ngon như vậy"
"Phương Phương.

.

"
"Tiếc quá, ước gì bà mình đi chung có thể bà sẽ nếm được món ngon như vậy"
Khánh Vỹ Tĩnh cảm thấy bùn bả
Suy nghĩ "Cậu ấy, chưa bao giờ được ăn thử mấy món như vậy sao, mình phải dẫn cậu ấy đi ăn nhiều món ăn hơn nữa"
"Phương Phương đợi trác quản gia tới, chúng ta đi ăn thêm nhiều món ngon nữa nhé"
"Ừm.

.

ừm cảm ơn cậu"
Khoảng 2p sau trác quản gia đã tới chỗ của Nhâm Liễu Phương và Khánh Vỹ Tĩnh
"Để 2 người đợi lâu rồi, bây giờ chúng ta sẽ đi mua đồ nhé"
Khánh Vỹ Tĩnh liền đi tới chỗ trác quản gia nói thầm với ông
"Này trác quản gia, chúng ta vừa đi vừa mua đồ ăn ngon cho Phương Phương nhé, cậu ấy trước giờ chưa bao giờ được ăn mấy món trong đây"
Trác quản gia mỉm cười nho nhã nhìn Khánh Vỹ Tĩnh
"Cậu chủ, xem ra cậu rất thích tiểu thư"
"đỏ mặt,Không! không, ông nói gì vậy!.

chúng ta đi thôi"
"Hô hô, chúng ta đi thôi"
Sau đó cả ba vừa đi mua đồ vừa thưởng thức những món ăn, khi cả 3 đến quầy đồ ăn thì trác quản gia nhận được điện thoại
"Cậu chủ tôi đi nghe điện thoại, 2 người cứ đi lựa tự nhiên nhé"
Sau khi trác quản gia đi Khánh Vỹ Tĩnh cũng quay ra nói với Nhâm Liễu Phương
"Phương Phương, tớ đi vệ sinh chút nhé, cậu xoè tay ra đi"

"Hả?"
"Tiền đây, cậu thích ăn gì hãy mua đi nhé"
"Nhiều! nhiều quá"
"Không sao đâu, vậy nhé"
"Được! được, cậu đi đi"
Sau khi Khánh Vỹ Tĩnh đi
"Xung quanh đây nhiều đồ ăn quá đi thôi, A là quầy bánh mì, bà thích ăn nhất là bánh mì, mình phải mua về cho bà mới được"
ở bên Mộng Tuyết Nhu cô đang ở quầy đồ ăn để mua vài món ăn
"Mình đã mua trứng và mình chỉ còn 3 nhân dân tệ"
"Là quầy bánh mì, không biết mình có đủ tiền mua một bịch không nhỉ"
Sau khi lấy một bịch thì Mộng Tuyết Nhu liền nhìn giá, bịch bánh mì có giá 4 nhân dân tệ, bụng cô lúc này đã kêu rất to, vì sáng giờ đã chưa ăn gì nên Mộng Tuyết Nhu rất đói
Nhâm Liễu Phương cũng vừa mới tới, khi thấy Mộng Tuyết Nhu cô liền đứng ngây ra nhìn vì sự xinh đẹp của Mộng Tuyết Nhu
"Wa, cô ấy! cô ấy xinh đẹp quá"
Nhâm Liễu Phương liền lon ton chạy tới
"Cô ơi, cô thật sự xinh đẹp quá"
Mộng Tuyết Nhu liền bất ngờ nhìn xuống thấy Nhâm Liễu Phương đang đứng cười
"Con.

.

con nói cô hả?"
"Dạ.

.

đúng rồi, cô thực sự xinh đẹp quá, lâu lắm rồi con mới thấy ai xinh đẹp như cô"
Mộng Tuyết Nhu thấy vậy liền cúi xuống xoa đầu Nhâm Liễu Phương
"Cô bé, cảm ơn con, con cũng rất dễ thương đó"
Lúc này bụng Mộng Tuyết Nhu réo lên
"Ọc! ọc.

.

ọc"

"Cô ơi, cô đói hả?"
"Không.

.

không có đâu còn"
Mộng Tuyết Nhu vừa cười nói tay vừa giấu số tiền còn lại ra sau, nhưng điều đó không che giấu được Nhâm Liễu Phương, cô đã thấy hết
"Bây giờ cô có việc rồi, con hãy ngồi bên kia đợi cha mẹ đó, không được đi theo người lạ đâu"
"Dạ.

"
Sau khi nhìn Mộng Tuyết Nhu đang rời đi, Nhâm Liễu Phương trong lòng suy nghĩ
"Cô ấy rõ ràng mình thấy cô ấy không đủ tiền mua bịch bánh mỳ, cô ấy còn rất ốm nữa"
Không nghĩ nhiều, Nhâm Liễu Phương liền nhanh chân chạy tới những quầy đồ ăn khác
Khi Mộng Tuyết Nhu đang cảm thấy mệt mỏi, tay ôm bụng đi vêd hướng cánh cửa
"A đói quá, ở nhà mình vẫn còn 1 ổ, chắc mình về ăn tạm vậy"
Lúc này phía sau cô, một giọng nói phát ra
"Cô ơi.

.

cô đợi con với"
Mộng Tuyết Nhu giật mình quay ra phía sau, thì thấy Nhâm Liễu Phương đang cười mỉm nhìn cô trên tay cầm một bịch đồ ăn
"Cô ơi, cái này cho cô"
""""".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận