Tiếng Chuông Ngày Đông


"Giám đốc, ngài gọi có việc gì ạ"
"Tĩnh Tĩnh, nó đâu rồi?"
"Vâng! cậu chủ vừa cùng tôi và Nhâm Liễu Phương đi mua đồ về ạ"
"Bây giờ cả 2 người đều đang ở trong phòng bếp ạ"
"Vậy à.

.

"
"Thưa giám đốc có chuyện gì ngài cần giao ạ"
"À.

.

ừm, trác quản gia phiền ngài bây giờ hãy đưa Tĩnh Tĩnh đến bệnh viện Quãn Dương nhé"
"Tôi cho thằng bé gặp một người"
"Dạ vâng, theo ngài ạ"
Sau khi cúp máy Khánh Hữu Tuấn quay sang nhìn vào Mộng Tuyết Nhu, Ông cầm lấy tay của cô ấy mà có chút đau
"Cô ấy, sao lại gầy thế này"
"Tình trạng của cô ấy làm mình nhớ đến hồi còn gặp Phương Phương"
"Tuyết Nhu chắc hẳn 5 năm qua em đã chịu khổ nhiều lắm"
Khánh Hữu Tuấn nhói lòng đập mạnh tay vô tường
"Chết tiệt, lúc đó anh và Tĩnh Tĩnh nên đến chỗ của em sớm hơn"
"Nếu không đã không xảy ra chuyện đó"
"Tuyết Nhu, xin lỗi anh thực sự xin lỗi, 5 năm qua anh thật sự rất nhớ em"
Khánh Hữu Tuấn vuốt nhẹ khuôn mặt của Mộng Tuyết Nhu mà cười nhẹ
"Nếu như ông trời đã giúp anh, thì anh nhất định sẽ không để em rời xa anh nữa!"
Khánh Hữu Tuấn sau đó liền bước ra ngoài đi mua ít cháo bồi dưỡng
Khi Khánh Hữu Tuấn vừa đi được 5 phút thì Mộng Tuyết Nhu cũng đã mơ màng tỉnh lại
"Đây! đây là đâu?"
"Căn phòng này.

.

chiếc giường này.

.

chẳng lẽ.

.

đây là phòng bệnh sao"
"A.


.

đầu mình đau quá"
"Đúng rồi! mình đã gặp người đàn ông đó ở trước nhà.

.

"
"Và mình đã đau đầu quá mà ngất"
Mộng Tuyết Nhu ngồi thẫn thờ suy nghĩ lại những lời nói của Khánh Vỹ Tĩnh, trong lòng cô có cảm giác quen thuộc
"Người đàn ông đó là ai chứ"
"Người đó nói về vụ tai nạn.

.

chẳng lẽ căn bệnh của mình liên quan tới vụ tai nạn đó?"
Khi này cơn đau đầu của Mộng Tuyết Nhu tiếp tục, những hình ảnh mà cô không nhớ nhưng lại quen thuộc liên tục xuất hiện trong đầu
"Tuyết Nhu ơi"
"Tuyết nhu! Anh tên là Khánh Hữu Tuấn"
"Tuyết Nhu^^ em mỉm cười trông rất xinh đó"
"A đau quá! đau quá.

.

đầu mình! "
"Những hình ảnh gì đây.

.

sao mình lại cảm thấy quen thuộc như vậy"
"Không! không có ai không giúp tôi với"
Mộng Tuyết Nhu liên tục kêu lên những giọng nói yếu ớt, cô đã không tự chủ được mà té xuống đất đi chuyển về hướng cánh cửa, những hình ảnh vẫn liên tục xuất hiện
"Tuyết Nhu^^! Tuyết Nhu! hứa với anh ở bên anh mãi nhé"
"Tuyết Nhu.

.

"
"Mẹ! mẹ ơi"
Mộng Tuyết Nhu khi nghe thấy 2 từ này trong đầu, đôi môi cô thốt lên ai từ trước khi cô ngất đi"
"Tĩnh!.

Tĩnh"
Sau khoảng 5p Khánh Hữu Tuấn đã trở về, khi ông mở cánh cửa ra, những điều trước mắt khiến ông đơ người, miệng run rẩy mà hét lên
"Tuyết! Tuyết Nhu"
Ông lập tức chạy tới

"Tuyết Nhu.

.

em sao thế?"
"Này! này em đừng làm anh sợ"
"Đúng rồi.

.

Anh Kiệt mình phải gọi cho nó"
Khánh Hữu Tuấn liền gọi điện cho Trương Anh Kiệt, khoảng một lúc sau thì Anh Kiệt đã có mặt ở trong phòng Mộng Tuyết Nhu
"Giám.

.

đốc.

.

hộc.

.

hộc"
"Có chuyện gì vậy ạ"
"Mau.

.

hãy xem cô ấy bị gì.

.

khi ta đến thì cô ấy đã nằm dưới đất rồi"
"Vâng.

.

để cháu xem"
Sau khi Trương Anh Kiệt đã khám xong, Anh liền đi tới bên Khánh Hữu Tuấn
"Chú Khánh! cô ấy không sao rồi.

.

vẫn chỉ bị ngất"
"Nhưng lần này là chịu cú sốc gì đó ạ"
"Vậy sao.

.

thế khi nào cô ấy sẽ tỉnh lại"
"Chắc tầm nửa tiếng nữa ạ"
"Được rồi! Anh Kiệt ta cảm ơn con"
"Không có gì đâu ạ, so với những gì chú Khánh đã giúp con"
"Thì nhiêu đây đã nhằm nhò gì ạ"
"Tên nhóc này! haha"
Cùng lúc đó Khánh Vỹ Tĩnh cùng trác quản gia đã tới bệnh viện
""""".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận