Tiếng Chuông Ngày Đông


Một cô gái với mái tóc ngắn màu đen xám, với khuôn mặt xinh đẹp ngây ngô như một tiểu thư nhà giàu, cô bé chính là tiểu công chúa của gia tộc họ Đàm! Đàm Tiểu Hoa
"À! Ừ.

.

Ữmm.

.

Khánh Vỹ Tĩnh.

.

Mình.

Mình"
Đàm Tiểu Hoa vừa nói lấp bấp vừa đưa cho Khánh Vỹ Tĩnh một lá thư
"Khánh! Khánh! Vỹ Tĩnh mình luôn.

.

luôn ngưỡng mộ cậu"
"Đây! đây là tình cảm của mình! mong cậu! cậu nhận lấy"
Khi vừa dứt câu cả trong lẫn ngoài căn phòng đều bắt đầu bàn tán sôi nổi
"Này! này đó không phải là thiên kim tiểu thư nhà họ Đàm sao?"
"Vỹ Tĩnh mau đồng ý đi! "
"Hú.


hú đồng ý đi.

.

đồng ý đi"
Cả 2 người bạn của Đàm Tiểu Hoa cũng rất sôi nổi hú hét
"Vỹ Tĩnh! Tiếu Hoa nhà chúng tôi rất thích cậu đó! mau đồng ý đi"
Những lời nói khiến cho Đàm Tiểu Hoa đỏ mặt lên cô nhìn từ từ lên Khánh Vỹ Tĩnh nhưng chỉ có một ánh mắt lạnh như băng của Khánh Vỹ Tĩnh đang nhìn cô
Ở bên đó Nhâm Liễu Phương cũng đã nghe được hết câu chuyện! cô nhìn Khánh Vỹ Tĩnh không biết câu ấy sẽ trả lời như thế nào
Bất chợt trong lòng cô có chút khó chịu nhưng cô không hiểu tại sao mình lại khó chịu như vậy
"Khánh Vỹ Tĩnh được tỏ tình rồi lại còn là Tiểu Hoa nữa! đúng là đẹp đôi thật"
"2 người họ đẹp đôi quá! tiếc quá mình cũng thích Khánh Vỹ Tĩnh"
Nghe được những lời đó tâm trạng của Nhâm Liễu Phương có chút khó chịu hơn! cô bíu môi nhìn Khánh Vỹ Tĩnh
"Khánh Vỹ Tĩnh! cậu! sao cậu không nói gì vậy?"
"Cậu đừng nhìn mình bằng ánh mắt đó, mình thật.

thật sự rất thích cậu"
Khánh Vỹ Tĩnh vẫn chỉ nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo, cậu đi tới chỗ Đàm Tiểu Hoa
"Xin lỗi! chúng ta chỉ mới 10 tuổi thôi! bây giờ mình chỉ tập trung vào học"
"Không quan tâm những chuyện này lắm! bây giờ chúng ta còn nhỏ"
"Thật sự xin lỗi bạn"
Khánh Vỹ Tĩnh nói xong quay ngó nghiêng xung quanh như tìm ai đó! cậu quay ra thấy Nhâm Liễu Phương liền cười mỉm
Ớ bên Nhâm Liễu Phương nghe thấy vậy, trong lòng cô đột nhiên nhẹ nhõm lại, Khánh Vỹ Tĩnh đi tới nắm tay mỉm cười với Nhâm Liều Phương
"Phương Phương chúng ta đi dạo chút đi! ở đây không thoải mái"
"Ừ.

.


ừm! nhưng mà! còn cậu ấy thì sao?"
"Kệ cậu ấy đi"
Trong lòng Nhâm Liễu Phương khi nhìn thấy Đàm Tiểu Hoa như vậy trong lòng cô cũng có chút bùn bã
Đàm Tiểu Hoa khi bị từ chối còn nhìn thấy Khánh Vỹ Tĩnh rời đi cùng người khác liền ôm lấy mặt khóc chạy ra ngoài
"Tiểu Hoa!.

Tiểu Hoa!"
"Đợi.

.

đợi bọn mình với"
Mọi người xung quanh liền bán tán sôi nổi về chuyện này
"Hôm nay! đúng là quá sốc rồi ! Khánh Vỹ Tĩnh như vậy mà lại từ chối Đàm Tiểu Hoa"
"Phải biết rằng Đàm Tiếu Hoa rất nối tiếng đó! "
"Cậu ấy vừa xinh đẹp lại còn dễ thương! nhà lại còn có điều kiện"
"Ghen ty quá! nếu là mình! mình sẽ đồng ý mà không cần suy nghĩ"
"Cô gái mà Khánh Vỹ Tĩnh dẫn đi! hình như là con nhỏ nghèo hèn ở lớp khác chuyển vào thì phải"
"Cái gì! cậu nói thật chứ?"
"Đám bạn mình ở lớp đó! đã kể vậy"
"Con nhỏ đó chính là đứa nghèo nhất trường ta đó"
"Lại quen được Khánh Vỹ Tĩnh, không lẽ cậu ta đã bị con nhỏ đó dụ dỗ gì rồi?"
"Nó hình như tên là Nhâm.

.

Nhâm Liễu Phương"
"Đúng rồi là Nhâm Liễu Phương"
"Đúng là một con ăn bám mà! haha"
"Nghe bảo từ nhỏ nó đã không có cha mẹ rồi, chỉ sống chung với bà"
Những lời nói ấy vô tình được một bạn thân của Đàm Tiểu Hoa nghe được
"Thì ra là vậy"
Cô ấy hình như suy nghĩ ra gì đó mà mỉm cười xong chạy đi tìm Đàm Tiểu Hoa
"Mình phải nói cho Tiểu Hoa biết mới được về con nhóc Nhâm Liễu Phương đó"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận