Chương 03
Phần 01
Khi chúng tôi trở về sau chuyến du lịch cuối cấp, bệnh của Aki đã được xác định, người ta gọi đó là bệnh aplastic anemia. Bác sĩ giải thích rằng nguyên nhân là do tủy xương bị thoái hóa. Dường như em tin vào lời giải thích ấy. Tất nhiên tôi cũng chẳng có lý do gì để nghi ngờ.
Để chống nhiễm trùng, một y tá hướng dẫn tôi thực hiện kỹ thuật đề phòng. Trước tiên là mặc áo choàng và đeo khẩu trang lấy trong tủ đựng đồ đặt ngoài hành lang, sau đó phải cởi giày và đi một đôi dép lê chuyên dụng, rồi tẩy trùng tiêu độc bên ngoài, xong rồi mới được vào trong gặp em.
Mỗi lần nhìn thấy tôi lù lù trong bộ áo choàng và khẩu trang, em đều lăn ra giường phá lên cười.
“Trông chẳng hợp tí nào!”
“Biết làm sao được?” tôi rầu rĩ nói, “chỉ tại cái tủy xương của Aki lười biếng không thèm tạo ra bạch cầu, nên mình phải làm một bộ thế này đấy.”
“Ở trường thế nào rồi?” em cố ý chuyển chủ đề câu chuyện.
“Vẫn thế thôi.” Tôi chán nản.
“Không phải sắp thi giữa kỳ rồi sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Bạn có học hành gì không đấy?”
“Có chứ.”
“Muốn đi học lại quá,” Aki nhìn đăm đăm lẩm bẩm tự nói.
Một cô y tá ló mặt vào cửa phòng bệnh hỏi Aki có ổn không, rồi cũng mỉm cười chào tôi. Vì ngày nào cũng đến nên hầu như tất cả các cô y tá đều nhận ra tôi. Xét nghiệm kiểm tra gì đó đều làm xong cả trong buổi sáng, vì vậy trước giờ ăn tối khá yên ắng.
“Theo dõi đấy, xem chúng mình có hôn nhau không ấy mà,” đợi cô y tá đi khuất, Aki mới thì thầm. “Hôm nọ y tá trưởng đã nhắc nhở rồi, bảo không được hôn cậu bạn trai hôm nào cũng đến thăm, lây bệnh thì chết.”
Trong khoảnh khắc, tôi tưởng tượng ra hình ảnh vi trùng nhung nhúc bò qua bò lại trong miệng mình.
“Aki nói nghe ghê quá!”
“Muốn không?”
“Cũng không muốn lắm.”
“Hôn cũng chẳng sao đâu mà.”
“Truyền nhiễm thì sao?”
“Bồn rửa mặt có thuốc súc miệng sát trùng của mình. Dùng cái đó đi.”
Tôi kéo khẩu trang xuống dưới cằm, súc miệng bằng nước thuốc ngừa truyền nhiễm. Xong xuôi, tôi ngồi xuống mép giường đối diện với em. Tôi nhớ lại nụ hôn đầu tiên, thấy hôn nhau trong trạng thái vô trùng xem ra còn căng thẳng hơn cả cái hôn đầu tiên nữa. Đôi môi của chúng tôi khẽ chạm vào nhau.
“Toàn mùi thuốc.”
“Đêm nay mà sốt thì đừng trách mình đấy nhé.”
“Nhưng mà thích lắm.”
“Nữa nhé?”
Môi chúng tôi chạm nhau lần nữa. Hôn nhau khi khoác lên người chiếc áo vô trùng màu xanh nhạt của bác sĩ phẫu thuật, rồi lại súc miệng sạch sẽ, cảm giác như một nghi thức vô cùng trang nghiêm vậy.
“Mùa mưa sang năm chúng mình lên núi Shiroyama ngắm tú cầu nhé,” tôi nói.
“Ước hẹn hồi cấp hai,” Aki nói, nheo mắt như thể đang nhìn về một nơi xa xăm. “Mới ba năm mà mình đã thấy như là rất lâu rồi ấy.”
“Vì có quá nhiều chuyện đã xảy ra mà.”
“Ừ, đúng vậy.” Aki như thể đang đắm chìm trong suy tư, thì thầm, “Vẫn còn hơn nửa năm nữa.”
“Từ giờ đến khi đó từ từ chữa bệnh cho khỏe đi.”
“Ừm.” Em khẽ gật đầu. “Lâu quá nhỉ. Biết thế xem từ lúc còn khỏe có phải hơn không.”
“Xem Aki nói kìa, cứ như không khỏe lại được ấy.”
Thay vì trả lời, Aki chỉ mỉm cười chua xót.
*****
Một hôm tôi đến bệnh viện khi Aki đang ngủ, mẹ em cũng không ở đó. Tôi ngồi bên cạnh ngắm nhìn khuôn mặt em đang say ngủ. Thiếu máu, gương mặt em tái nhợt. Rèm cửa sổ màu kem đã được kéo lại. Aki nhắm mắt, mặt hơi nghiêng về phía đối diện với cửa sổ để tránh nắng. Những tia nắng luồn qua tấm rèm cửa chiếu vào tựa như cánh bướm bay qua bay lại trong phòng. Ánh sáng lấp lánh ấy cũng nhẹ nhàng lướt xuống khuôn mặt Aki, phủ lên mặt em chút an lành dịu nhẹ. Tôi tiếp tục đăm đăm nhìn vào Aki đang say giấc, tựa như đang ngắm nhìn một thứ vô cùng quý báu vậy. Cứ ngắm mãi, ngắm mãi, một cảm giác bất an chợt ập tới - trong giấc ngủ an lành kia, tựa hồ có mầm mống rất nhỏ đến nỗi mắt thường không nhìn thấy được của cái chết đang dập dềnh hiện lên như hạt giống của cây anh túc. Cảm giác giống như trong giờ mỹ thuật, ta nhìn chăm chú vào một tờ giấy trắng dưới ánh mặt trời, mặt giấy trắng như tuyết tưởng chừng bị phủ lên một lớp chấm đen nhỏ li ti.
“Aki.”
Tôi gọi tên em mấy lần. Em phản ứng lại, hơi nhúc nhích người một chút. Sau đó, em lắc lắc đầu sang hai bên như thể đang tống thứ gì đó ra ngoài, những lớp phủ trên gương mặt em rơi ra từng lớp một, nét mặt thấp thoáng toát lên sức sống, rồi em mở mắt, như chú chim nhỏ ríu rít hót vang.
“Saku-chan,” em ngạc nhiên thốt lên khe khẽ.
“Aki thấy thế nào?”
“Ngủ được một chút, đỡ nhiều rồi.”
Em ngồi dậy, với lấy chiếc áo len vắt trên thành ghế, khoác bên ngoài bộ pyjama.
“Sáng nay tâm trạng chán lắm,” ánh mắt Aki lộ ra vẻ mệt mỏi u ám, nói, “nghĩ về cái chết, tự hỏi nếu biết trước sẽ phải vĩnh viễn phân ly với Saku-chan, rốt cuộc mình sẽ thế nào?”
“Ngốc quá. Không được nghĩ những chuyện như thế.”
“Ừ.” Em thở dài một tiếng, “hình như mình chẳng tự tin chút nào.”
“Bệnh viện vắng lặng quá à?”
“Ừ,” em khẽ gật đầu.
Chúng tôi ngừng nói chuyện, bầu không khí trầm mặc ập tới.
“Mình không còn ở thế giới này nữa thì sẽ thế nào nhỉ? Mình không sao tưởng tượng nổi.” Ngưng lại một chút, Aki tiếp tục lẩm bẩm, “Sinh mệnh có hạn… cảm giác thật lạ lùng. Mặc dù đây là lẽ dĩ nhiên, nhưng bình thường người ta có coi lẽ dĩ nhiên là lẽ dĩ nhiên đâu.”
“Aki chỉ nên nghĩ về những chuyện vui thôi, như là sau khi khỏi bệnh…”
“Nghĩ đến chuyện cưới Saku-chan nhé?” Dường như không phải em muốn tiếp nối chủ đề này, mà muốn cắt ngang câu chuyện.
“Mình đi súc miệng.”
Nghe tôi nói vậy, em mới nở một nụ cười.
Mỗi lần đến thăm em, chúng tôi đều hôn trộm sau lưng các cô y tá. Đối với tôi đó dường như là một điều minh chứng mình vẫn tồn tại. Aki chưa bao giờ bị sốt hay nhiễm trùng, tôi quyết định vẫn tiếp tục nghi thức này.
“Dạo này gội đầu tóc rụng nhiều quá,” em nói.
“Tác dụng phụ của thuốc à?”
Aki lặng lẽ gật đầu.
“Buồn thật.”
Tôi không nén lòng được vươn tay ra nắm lấy tay em. Trong những lúc thế này, thật sự tôi không biết phải nói gì. Để em vơi bớt cảm giác khó chịu, tôi gượng nói, “Aki có trọc đầu thì mình vẫn yêu.”
Em tròn mắt nhìn tôi.
“Có cần phải nói minh bạch ra vậy không?”
“Xin lỗi,” tôi đáp nhanh, rồi giải thích tiếp, “Trong cổ văn, chữ minh bạch ấy nghĩa là đột nhiên, tạm thời, Aki còn nhớ không?”
Aki gục mặt vào ngực tôi khóc nức nở như một đứa trẻ. Việc xảy ra quá bất ngờ. Tôi bối rối không biết phải làm sao. Đó là lần đầu tiên tôi thấy em khóc. Không biết tình trạng mất ổn định cảm xúc này là bệnh tình gây ra hay tác dụng phụ của thứ thuốc em đang dùng nữa. Chỉ là, lúc này tôi cũng đã lờ mờ cảm thấy bệnh của em không chỉ là bệnh thông thường.
Phần 02
Khuôn mặt Aki gầy đi rõ rệt. Em không ăn nổi thứ gì vì lúc nào cũng thấy buồn nôn. Cả ngày chẳng có lúc nào thoải mái, đừng nói là nhìn thấy thức ăn, thậm chí ngửi mùi cơm đã không sao chịu nổi. Những lúc nghiêm trọng, chỉ cần nghe thấy tiếng xe đẩy thức ăn cũng đủ khiến em không thể chịu được. Bác sĩ đã kê cho Aki thuốc chống nôn, nhưng gần như không hiệu quả. Để trị liệu thì phải uống những thứ thuốc có tác dụng kích thích tương đối mạnh, điều này thì có thể tưởng tượng được, nhưng rất khó liên hệ với bệnh “thiếu máu”. Vậy rốt cuộc là đang trị bệnh gì đây?
Tôi đã tra từ “aplastic anemia” trong từ điển y học. Nó được xác định nghĩa là một chứng bệnh thiếu máu do tủy xương không thể tạo ra các tế bào máu. Đúng như bác sĩ giải thích cho Aki. Phương pháp chữa trị là truyền máu và kích thích tố steroid, đột nhiên ánh mắt tôi dừng lại ở trang tiếp theo. Máu trắng. Tôi nhớ lại tấm bưu thiếp yêu cầu bài hát mình đã gửi hồi cấp hai. Liệu có phải trò đùa vô tâm đó của tôi giờ đã biến thành hiện thực và rơi xuống đầu Aki? Tôi dẹp ý nghĩ phi lý ấy ra khỏi đầu và đọc phần miêu tả căn bệnh trong từ điển y học. Nhưng nỗi ân hận rằng điều ấy sẽ ứng nghiệm cứ lẩn khuất mãi trong lòng không sao tan đi được.
Giống như những gì Aki lo sợ, tóc em bắt đầu rụng nhiều. Vì mái tóc em vốn dài, những chỗ tóc bị rụng rất dễ nhìn thấy. Hơn nữa, cùng với việc trị liệu kéo dài, tinh thần em cũng ngày càng thêm sa sút.
“Thuốc chẳng có tác dụng gì cả, lo quá đi mất,” em nói, “tác dụng phụ nhiều như thế mà chẳng thấy đỡ hơn chút nào, vậy tức là chẳng có thuốc gì trị dứt bệnh của mình được.”
“Bây giờ bệnh gì cũng chữa được cả,” tôi nói, thầm nghĩ về những gì đọc được trong từ điển y học. “Đặc biệt là bệnh của trẻ con.”
“Mười bảy tuổi mà còn là trẻ con à?”
“Mới mười sáu tuổi mà.”
“Sắp mười bảy rồi.”
“Thế nào cũng được, thì ở khoảng giữa trẻ con và người lớn.”
“Vậy cơ hội của mình là năm mươi năm mươi nhỉ.”
Chúng tôi im lặng trong khoảnh khắc.
“Có khi sắp phát hiện ra thuốc thích hợp với bệnh của Aki cũng không chừng.”
“Thật không?” em nửa tin nửa ngờ hỏi.
“Hồi cấp một, mình cũng bị viêm phổi phải nằm viện. Hồi đó thuốc gì cũng chẳng hiệu quả. Cứ thử đi thử lại mãi, cuối cùng cũng tìm được thứ thuốc đúng. Hồi ấy cha mẹ cứ tưởng mình không sống nổi, lo lắm đấy.”
“Chỉ mong họ cũng tìm ra thuốc cho mình nhanh nhanh một chút giống Saku-chan. Cứ thế này, có khi thuốc chưa tìm được, cơ thể đã không chịu nổi rồi.”
“Giá mà mình ốm thay Aki thì tốt quá.”
“Nếu phải trải qua những gì mình đang chịu đựng, Saku-chan sẽ không nói thế đâu.”
Bầu không khí trong phòng dường như rạn nứt.
“Mình xin lỗi,” Aki yếu ớt nói. “Có lẽ điều mình sợ nhất không phải bệnh tình không thể chữa khỏi mà là tính cách bị bệnh tình làm cho biến đổi. Nếu mình không còn là mình trong quá khứ nữa, làm bạn thấy ghét, thì mình thật sự không biết phải làm sao nữa.”
Ngày hôm sau, Aki chào đón tôi với chiếc mũ len màu hồng trên đầu.
“Sao thế, sao lại đội mũ?”
Em cởi mũ ra, cười một cách tinh quái. Tôi há hốc miệng kinh ngạc. Trông em như một người khác. Aki cắt tóc ngắn rồi. Chỉ trong một đêm, mái tóc Aki đã ngắn tới mức gần như là đầu trọc.
“Mình nhờ họ cắt thế này đấy,” Aki chủ động lên tiếng trước. “Ngươi ta bảo kết thúc điều trị tóc sẽ mọc lại, dài như trước ấy. Hết cách rồi, từ giờ tới khi ấy đành phải chuyên tâm phối hợp điều trị thôi.”
“Quyết tâm rồi nhỉ?”
“Đầu trụi tóc rồi vẫn không ghét mình chứ?”
“Làm gì mà trụi.”
Dường như ngữ điệu của tôi làm Aki thấy bất an, em im lặng không nói gì nữa.
“Không phải là trên đời này còn có ni cô hay sao?” hồi lâu sau, em mới lên tiếng.
“Ni cô à?”
“Trước khi bị bệnh mình đã nghĩ rồi, nếu Saku-chan chết trước, mình sẽ đi tu.”
“Aki nghĩ gì vậy?”
“Còn gì nữa, mình không thể hình dung được sẽ kết hôn, có con, làm mẹ và sống đến già với một ai khác không phải Saku-chan.”
“Mình cũng không thể hình dung là sẽ kết hôn, có con và làm cha với bất cứ ai ngoài Aki. Vì vậy Aki mà không khỏe lại là không xong đâu.”
“Phải rồi,” em xoa xoa mái tóc ngắn. “Có xinh không?”
*****
Từ khi cắt tóc ngắn, chứng buồn nôn của Aki cũng thuyên giảm. Có lẽ cơ thể em đã bắt dầu quen thuốc. Hoặc có thể do thái độ tích cực đối với việc trị bệnh của em khiến tinh thần ổn định không chứng. Mặc dù em vẫn chưa ăn được một bữa nào cho ra bữa, nhưng hoa quả, thạch, nước cam và những mẩu bánh mì nho nhỏ thì có thể ăn được rồi. Em cũng bắt đầu đọc sách trở lại, mỗi lần một chút. Em rất hứng thú với thế giới quan và cuộc sống truyền thống của thổ dân Úc.
“Trước khi hái quả hay ngắt cây, họ dùng tay lắm lấy một lát,” em nghiêm trang nói, “không khó hiểu lắm phải không… quả này vẫn còn xanh chưa ăn được, quả này đã chín, chuẩn bị ăn được rồi…”
Tôi phủ bàn tay lên mắt Aki.
“Người vẫn còn đang lớn chưa ăn được.”
“Này, mình đang nói nghiêm túc đấy.”
“Aki nghĩ thổ dân ăn gì?”
“Thịt chim và cá… quả hạch, hoa quả và thực vật.”
“Chuột túi, thằn lằn, rắn, cá sấu, sâu bọ, mấy thứ ấy mình chẳng muốn ăn đâu.”
“Ý Saku-chan là gì vậy?”
“Làm thổ dân thì không thể ăn pút đinh hay bánh quy xốp gì đó đâu.”
“Sao bạn lúc nào cũng nghĩ đến vật chất như vậy?”
“Thổ dân chẳng phải ai cũng tử tế như Aki nghĩ!” Tôi kể lại sự thật mình đã thấy trong chuyến du lịch. “Một số người biến chất tệ hại lắm, ban ngày ban mặt uống rượu, rồi cứ bám lấy du khách xin tiền.”
Aki nổi giận nói, “Đấy là họ bị ép phải làm thế thôi.” Nói xong, một lúc lâu sau cũng không chịu mở miệng ra nữa.
Vấn đề không phải là thổ dân, sau khi ra khỏi bệnh viện, tôi thầm nhủ, cách sống và thế giới quan của họ là lý tưởng trong lòng em, một giấc mơ mà em muốn dung hợp cả sự tồn tại của mình vào trong đó. Hoặc có lẽ là một hy vọng, làm cuộc sống với bệnh tật của mình thêm thi vị.
Một lần khác em nói với tôi, “Họ tin rằng bất cứ thứ gì tồn tại trên thế giới này đều có lý do của nó.” “Mọi thứ tồn tại trong vũ trụ đều có một mục đích, không thể nào đột nhiên biến dị hay có gì bất ngờ. Người ta gọi chúng như vậy là vì chưa lý giải được. Có nghĩa là, con người còn chưa đủ trí tuệ để lý giải những điều ấy.”
“Vậy trẻ sơ sinh mắc bệnh không có não cũng có lý do để sinh ra trên đời nhỉ?”
“Nghĩa là sao?”
Đứa trẻ sinh ra đã không có não rồi ấy. Mình đã nghe nói đến một kế hoạch sử dụng tim chúng để cấy ghép cho những đứa trẻ đang bị bệnh tim giày vò. Phải chăng nhìn vào đây có thể thấy được lý do vì sao những đứa trẻ mắc bệnh không não được sinh ra trên đời này?”
“Mình nghĩ điều này hơi khác một chút. Lý giải không phải là lợi dụng.”
Khuôn mặt Aki lúc nào cũng xanh xao vì bị chứng thiếu máu hành hạ. Em tiếp tục phải truyền máu. Tóc em đã rụng gần hết.
“Người chết cũng có lý do, Aki nghĩ vậy à?”
“Có.”
“Nếu có lý do và mục đích chính đáng, vậy tại sao còn phải né tránh?”
“Bởi vì chúng ta vẫn chưa thực sự hiểu được cái chết.”
“Nhớ lần chúng ta nói về thiên đường không? Aki đã nói là không tin vào thiên đường hay thế giới bên kia.”
“Mình có nhớ.”
“Nếu nói cái chết của con người có ý nghĩa, mà lại không cho rằng thế giới bên kia và thiên đường tồn tại, chẳng phải có hơi không hợp logic sao?”
“Tại sao?”
“Bởi vì người chết tức là hết rồi. Nếu không có bước tiếp theo, chết không thể có ý nghĩa gì cả.”
Aki nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như đang suy tư những điều tôi vừa nói. Lâu đài màu trắng thấp thoáng ẩn hiện trong những tán cây sum sê tươi tốt trên núi Shiroyama, vài con diều hâu chao lượn phía trên.
“Mình ấy à, cảm thấy thế giới này thứ gì cũng có rồi,” cuối cùng Aki cũng cất tiếng, từ ngữ chọn lựa rất cẩn thận. “Thứ gì cũng có, tức là chẳng thiếu thứ gì nữa. Vì vậy không cần phải xin Chúa Trời những thứ bị thiếu, hoặc lên thiên đường hay đi sang thế giới bên kia tìm kiếm thứ gì, bởi cái gì thì cũng có hết rồi. Quan trọng là phải phát hiện ra nó.” Em ngưng lại giây lát, rồi nói thêm, “Những thứ ở đây không có, mình nghĩ sau khi chết đi cũng không có đâu. Chỉ những thứ bây giờ ở đây có, chết đi rồi mới tiếp tục tồn tại. Khó biểu đạt quá…”
“Tình yêu của mình dành cho Aki đang ở đây ngay lúc này, sau khi chết đi cũng vẫn còn mãi phải không,” tôi tiếp lời.
“Đúng rồi,” Aki gật đầu. “Đó là những gì mình muốn nói. Vì vậy chẳng có gì phải buồn rầu hay sợ hãi cả.”