Tiếng gọi tình yêu giữa lòng thế giới

Chương 05
Cây lá trên núi Shiroyama vẫn còn non. Tòa chính điện đã được trùng tu lại, màu trắng trên những bờ tường bổi bật hẳn lên. Bước trên những bậc cấp dẫn lên điện theo lối vào từ cổng phía Bắc, tôi nhận thấy khoảng rừng rậm ven đường giờ đã bị dọn sạch và thay vào đó là một tòa nhà giống như viện bảo tàng dân gian mới mọc lên.
Đứng trên tòa thành có thể nhìn bao quát toàn thị trấn. Phía Đông là núi, phía Tây là biển. Sau mười năm phát triển, thị trấn đã lấn dần ra vịnh, biển trong mắt tôi dường như nhỏ bé hơn trước.
“Cảnh đẹp quá!” cô cất tiếng.
“Thị trấn này chẳng có gì,” tôi nói, giọng như thể thanh minh dù không cố ý. “Chẳng có chỗ nào để giới thiệu cho những người tới thăm lần đầu.”
“Đâu phải thành phố nào cũng chỉ toàn danh lam thắng cảnh đâu anh. Mà ngôi chùa đó thú vị đấy chứ. Giá mà em được gặp ông anh trước khi ông mất.”
“Có khi em sẽ hợp với ông đấy.”
“Thật không?”
Không biết nói gì, tôi đưa mắt nhìn bâng quơ ra vịnh. Đó đây trên mũi đất bao lấy biển và trên những hòn đảo, loài hoa anh đào dại đang trổ hoa màu hồng nhạt.
“Em cứ ngờ là anh bịa chuyện,” cô thú nhận. “Vì… nó quá hoàn hảo… quá lãng mạn. Nhưng hôm nay sau khi thấy tận mắt ngôi mộ và mọi thứ… em chỉ còn biết tin anh.”
“Lỡ đâu đó là một lời nói dối tinh vi thì sao.”

Sau một lát ngẫm nghĩ, cô ném cho tôi một ánh nhìn tinh nghịch. “Cũng có thể lắm chứ. Tin chuyện đó hoàn toàn thì nguy hiểm lắm. Mà tin vào bất cứ thứ gì về anh cũng thế cả.”
“Đôi lúc, chính anh cũng không chắc liệu đó là mơ hay thực. Những chuyện trong quá khứ có thật đã xảy ra hay không? Bởi lẽ, người ta thường có cảm giác dường như một ai đó vốn chẳng tồn tại trên cõi đời này khi người ấy, dù mình biết rất rõ xưa kia, đã chết lâu.”
Con đường lên núi mạn phía Nam chưa được mở rộng như đường phía Bắc. Nó vẫn rất hẹp và dốc, chúng tôi hầu như không bắt gặp những người leo núi đi ngược chiều. Những bậc đá rêu phong và nền đất đỏ trơ trọc vẫn như xưa. Đi xuống chút nữa thì tôi tìm thấy thứ mình cần tìm trong một lùm cây bụi.
“Gì vậy?”
“Cẩm tú cầu.”
Cô liếc đám cây bụi rồi ngoảnh nhìn tôi như muốn nói, “Cẩm tú cầu lạ lắm sao?”
“Còn lâu chúng mới nở hoa.” Bỏ lại câu nói, tôi tiếp tục cất bước. Có cái gì đó khẽ run lên trong sâu thẳm lòng tôi.
“Khu vực này dường như chẳng mấy thay đổi.”
“Anh có hay tới đây không?” cô hỏi.
“Không, mới một lần thôi.” Tôi bật cười.

“Thế mà anh nói cứ như anh hay tới đây lắm vậy.”
“Đấy là anh cảm thấy thế, nhưng đúng là chỉ mới một lần.”
Trên đường về, tôi lái xe qua trường trung học. Păng xê nở đầy bồn hoa trước cổng. Đã cuối tháng Ba.
“Đây là trường trung học trước kia của anh,” tôi giải thích ngắn gọn trong xe.
“Ôi, thế ạ?” Cô hạ kính. “Mình vào trong đi anh.”
Ngôi trường sau bao năm gặp lại giờ nhem nhuốc và tồi tàn. Dãy tường bao xây bằng gạch xi măng đen xỉn vì nước mưa hơi đổ nghiêng ra phía con đường. Mọi thứ im lìm, phải chăng vì đang là kỳ nghỉ xuân hay vì trời đã về chiều? Ngay cả sân vận động mà đội bóng chày và bóng đá thường tập luyện mỗi lần tôi ngang qua cũng vắng ngắt.
Chúng tôi vào trường qua cổng phụ.
“Nơi này tồi tàn đi nhiều quá.” Giọng tôi thoáng vẻ xa xôi.
“Bao lâu rồi em mới lại bước vào một trường trung học như thế này nhỉ?” cô điệu đàng nói rồi líu tíu chạy về phía sân chơi. Tôi bỗng biến thành kẻ bị bỏ rơi.

Hai chúng mình đã cùng nhau đi học ở đây, tôi thì thầm trong lồng ngực. Mình đã gặp Aki lần đầu tiên ở nơi này… Dường như hàng thập kỷ đã trôi qua. Dường như chuyện xảy ra đã xưa lắm và ở một thế giới xa xôi. Tôi đưa mắt nhìn nơi ấy với cảm giác như của một kẻ vừa từ chốn Đào Nguyên trở về thì bắt gặp rặng anh đào trồng trước sân trường đang nở rộ. Hồi đó tôi chưa bao giờ thực sự ngắm hoa anh đào. Tôi ra trường mà thậm chí không hề biết rằng chúng đã được trồng ở đây. Vậy mà chúng đã thành một rặng anh đào đẹp đẽ nhường này.
Khoảnh khắc ấy, sâu thẳm trong lòng tôi, một cái lỗ nhỏ xíu như đầu kim bỗng hé mở. Giống như lỗ đen, nó nuốt lấy mọi thứ trong nháy mắt. Cả quanh cảnh xung quanh, cả dòng thời gian đang trôi chảy. Tôi dường như bị hút vào cái quá khứ tưởng như đã quá đỗi xa vời, và bất chợt giọng nói của Aki lại hiện về.
“Mình thích nhất là lau bàn trong giờ trực nhật. Khi ấy, mình sẽ vừa dọn dẹp vừa đọc những dòng chữ viết nghịch trên bàn. Có những câu do các anh chị các khóa trước để lại, rồi cả những cái tên của người trong mộng được khắc bằng dao. Có biết bao thứ mình chẳng muốn xóa đi…”
Em đang nói bên tai tôi. Bằng cái giọng thẹn thùng quen thuộc ấy. Trái tim dịu dàng của em đâu mất rồi? Những gì đẹp đẽ, cao thượng và tinh tế trong cái con người có tên Aki đâu mất rồi? Phải chăng chúng vẫn đang lao đi vô định dưới những vì sao lấp lánh tựa như đoàn tàu lướt trên một bình nguyên phủ đầy tuyết trong đêm? Theo một phương vị mà mọi chuẩn mực của thế giới này không thể đo đếm được?
Hoặc giả, có khi nào chúng sẽ trở lại chốn này chăng? Có đôi lúc, vào một buổi sáng, ta bỗng vô tình tìm thấy thứ mà mình đã đánh mất từ rất lâu ở đúng chỗ trước kia. Trông nó thậm chí còn mới hơn cả trước khi bị đánh mất. Tựa như có một người không quen biết cẩn thận cất giữ nó giùm ta. Liệu có khi nào linh hồn của Aki sẽ quay trở về đây theo cách ấy không?
Tôi lấy từ trong túi áo khoác ra chiếc lọ thủy tinh nhỏ. Tôi đã định mang theo nó suốt cuộc đời mình. Nhưng, hẳn là tôi không cần làm như vậy nữa. Thế giới này luôn có khởi đầu và kết thúc. Aki ở cả hai nơi ấy. Tôi bỗng cảm thấy như thế là đủ.
Nhìn về góc sân vận động, tôi thấy một cô bé đang thử sức với trò leo cột. Đôi chân trong tấm váy của cô quắp chặt lấy cây cột, hai bàn tay lần lượt bám lên cao hơn, đưa người cô nhích lên từng chút. Trời bắt đầu tối và chỉ chút nữa thôi dáng người cô bé sẽ lẫn vào bóng đêm cùng với những dụng cụ trên sân. Ngày trước, đã có lần tôi đứng ngắm Aki từ đây. Em cũng đang leo lên cây cột đựng ở góc sân trong ánh tà dương như thế này… Nhưng tôi cũng không dám chắc ký ức ấy có chính xác hay không.
Gió thổi, những cánh hoa anh đào tan tác, rụng xuống cả chân tôi. Tôi nhìn chiếc bình trong tay mình lần nữa. Một nỗi e sợ mơ hồ vụt qua. Liệu tôi có hối hận không? Có thể. Nhưng lúc này, tôi đang ở giữa một cơn mưa hoa tuyệt đẹp. Tôi chậm rãi vặn nắp bình. Và rồi, không suy nghĩ nữa. Tôi hướng miệng bình lên bầu trời, vươn tay hết cỡ và vẽ thành một đường vòng cung lớn. Đám tro trắng bay trong ráng chiều như bụi tuyết. Lại một cơn gió thổi. Tro của Aki ngay lập tức lẫn vào và biến mất trong những cánh hoa đang tung lên.
* * *
[1] Ý muốn nhắc đến Natsume Soseki, tiểu thuyết gia kinh điển từng được in hình trên tờ tiền yên.
[2] Ở Nhật, Kinnosuke là một cái tên khá cổ hủ và nghe có vẻ hơi quê mùa, kỳ quặc.
[3] Thời Taisho (1912 - 1926) ở Nhật nở rộ phong trào du nhập văn hóa Tây phương, chính vào thời này, người Nhật bắt đầu xây dựng nhiều nhà cửa theo phong cách châu u.

[4] Tác giả muốn nhắc đến nhân vật Giovanni trong cuốn sách của nhà văn Miyazawa Kenji. Giovanni là một cậu bé nhà nghèo, rất chăm chỉ làm việc phụ giúp người mẹ hay đau ốm.
[5] Tên gọi núi Phú Sĩ nghĩa là “không bao giờ kết thúc”.
[6] Dịch thơ: “Đêm đông cho tới ngày hè, sau trăm năm nữa cũng về nơi đây.”
[7] Nhân vật chính của câu chuyện là Hoàng tử Genji đã nuôi Murasaki từ khi cô còn rất bé với mục đích lớn lên lấy làm vợ mình.
[8] Ý muốn nói tới loại khách sạn tình yêu. Ở Nhật có loại khách sạn riêng đặc biệt chỉ dành cho những đôi tình nhân tới hẹn hò. Khách đến không phải tiếp xúc trực tiếp với nhân viên lễ tân hay người khuân vác đồ mà chỉ việc nhấn nút trả tiền và nhận chìa khóa rồi lên phòng.
[9] Bác sĩ Jekyll - Ngài Hyde: nhân vật mang hai nhân cách trái ngược - một thiện, một ác - trong cuốn tiểu thuyết The Strange Case of Dr. Jekyll and Mr. Hyde của nhà văn Scotland Robert Louis Stevenson (1850-1894).
[10] Trong tiếng Nhật, âm ‘l’ và âm ‘r’ đọc như nhau.
[11] Một loại vé máy bay giá rẻ.
[12] Cảm giác quen thuộc, từng trải qua.
[13] Aki trong tiếng Nhật có nghĩa là mùa thu.
[14] Fuyu trong tiếng Nhật có nghĩa là mùa đông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận