Từng nốt nhạc réo rắt tuôn ra từ đầu ngón tay thon dài của Mặc Triết tạo thành khúc piano ngân vang quyến rũ lòng người. Tiếng đàn tựa như làn nước trong vắt của con sông Đa-Nuýp[1] lẳng lặng chảy xuôi qua chân núi khắc họa thành một bức tranh tuyệt đẹp. Đó rõ ràng là một khúc nhạc thanh tĩnh, nhưng dưới bàn tay của anh lại trở thành một giai điệu bi thương. Bầu trời sau một hồi âm u thì bắt đầu mưa phùn.
Ánh mắt của Mặc Triết gợn nỗi ưu sầu, đầu ngón tay vẫn không ngớt đàn lên những giai điệu tuyệt đẹp. Giữa khúc piano u buồn ấy, anh khẽ thốt lên, "Trời mưa".
Lúc này, tôi đang chép lấy chép để luận văn sắp phải nộp, nên không thèm nghĩ ngợi nói qua quýt một câu, "Em biết rồi".
Khúc piano càng lúc càng trở nên sầu não, anh nói nhàn nhạt, "Cơn mưa màu đỏ, đỏ như máu vậy".
"Biết, biết rồi!". Hả, mưa màu đỏ? Chuyện quái gì vậy?
Bỗng chốc anh đàn một nốt nhạc trầm, giọng nói chất chứa buồn bã, bi thương, "Nhóc con, em chẳng biết gì cả".
Ánh mặt trời lọt qua khe hở cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt trắng ngần của Mặc Triết. Tôi ngẩng mạnh đầu, thấy làn mi dài che khuất ánh nhìn sáng rực như kim cương của anh, trong lòng chợt rung động. Lúc định thần lại, mới nhận ra mình đã tự giác lùi về phía sau một đoạn. Tôi khoanh hai tay trước ngực, dùng ánh mắt ngầm "giết" Mặc Triết một nghìn lần, hung hăng quát, "Anh im lặng đi, cái gì em cần biết đều đã biết cả rồi!".
Thấy anh không phản ứng gì, tôi lại cúi đầu chép lấy chép để luận văn phải nộp vào ngày mai, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Mặc Triết như truyền đến từ một nơi xa xăm nào đó, buồn bã đến vô hạn, anh nói: "Nhóc con, trời thật sự đang mưa…".
Ánh nắng êm dịu xuyên thấu qua lớp rèm cửa vào trong phòng, rực rỡ lạ thường.
Ngoái đầu lại, Mặc Triết vẫn đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt ấy, thật cô độc biết bao. Nhìn Mặc Triết như vậy, lòng tôi bỗng thấy đau nhói, có cảm giác như anh chỉ thuộc về ánh mặt trời kia. Theo bản năng trốn tránh những ánh mắt tình cờ liếc sang của anh, tôi cúi đầu hồng hộc chép luận văn, tâm trạng đã không còn thoải mái nữa.
Anh trầm ngâm hồi lâu, ngón tay thon dài chỉ vào vòm ngực hơi lộ ra khỏi chiếc áo sơ mi, cô đơn cười với tôi, "Em biết không? Ở nơi này, trời đang mưa".
Tôi không nói gì.
Anh vẫn cười, "Nhóc con, anh thất tình".
Ngừng bút, tôi dựa vào chiếc sofa sau lưng, suy nghĩ. Không ngờ người xuất sắc như Mặc Triết mà cũng thất tình.
Thực ra, với vẻ ngoài của anh, với tài năng của anh, chẳng có nữ sinh nào lại không thích anh cả. Đôi mắt sâu hút hồn trong suốt tựa thủy tinh đen, khi anh cười, giống như vầng trăng lưỡi liềm tuyệt đẹp. Tôi thích nhìn bộ dáng anh chăm chú đọc sách, hình ảnh ấy làm cho tôi có một cảm giác không thốt nên lời. Huống chi, anh còn là chàng hoàng tử piano xuất sắc đến thế. Vậy mà hôm nay, anh lại thất tình, chắc hẳn anh phải sốc lắm.
Tôi nghiêng đầu, nói với vẻ khó hiểu: "Mặc Triết mà cũng thất tình?".
Anh cô đơn cười, hỏi tôi, "Tại sao lại không?".
Tôi cũng cười, tay xoay chiếc bút máy theo một đường cong hoàn mỹ, "Nữ sinh nào có thể đá được anh, chắc chắn không đơn giản!".
Ngón tay thon dài của anh cầm lấy cái chén, môi nhấp một ngụm café rồi cười buồn bã, "Cũng đâu phải là em".
Tôi trợn mắt, cầm lấy cái đệm ngồi của chiếc sofa ném vào anh, quắc mắt nhìn anh trừng trừng, "Anh cười em".
"Em cũng biết thế à?".
Tôi tức, "Hừ, còn lâu em mới nghĩ đến anh!".
Anh đột nhiên im lặng, không hề nói một câu…
Một lúc sau, anh mới đứng dậy khỏi chiếc piano, mở cửa sổ ngắm nhìn những tia nắng bên ngoài, thở dài, "Em biết không, anh thật sự đã thất tình". Sau đó, anh không nói gì nữa, chỉ quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của tôi.
"Anh nhìn cái gì? Chưa thấy mỹ nữ bao giờ à!". Bị anh nhìn chòng chọc, tôi không chịu được hét to.
Trên thực tế, mọi người đều biết tôi không phải mỹ nữ. Một con nhóc đầu tóc rối bù như tôi nếu lẫn trong đám đông thì kiểu gì cũng bị lọt thỏm trong đó, không ai thèm để ý. Tất nhiên tôi sẽ không nghĩ mình là mỹ nữ, mắt của tôi còn chưa kém đến mức không phân biệt được xấu đẹp.
Anh không để ý tôi đang hò hét, tay đút vào túi áo khoác, cúi đầu trầm tư. Chán chết được! Chợt nhìn thấy chai nước khoáng đặt ở trên bàn, tôi lại nghĩ tới đoạn "nghiệt" duyên quen biết cùng Mặc Triết, hình như bắt đầu chính bởi một chai nước khoáng.
_________________
[1]: Sông Đa-nuýp (Danube): dòng sông dài thứ 2 ở châu Âu: