Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm


Tô Yến Yến tháo chiếc vòng cổ ngọc trai tròn trĩnh, soi gương rồi nở một nụ cười duyên dáng.

Làn da cô ta căng mịn như da thiếu nữ mười tám, tất cả là nhờ loại kem dưỡng của Bách Hóa Đại Thành.
Ông Bạch từ ngoài cửa bước vào, thấy cô ta diện bộ đồ quyến rũ, không kiềm được tiến tới ôm eo cô ta, đôi tay lần mò khắp nơi, cắn nhẹ vào tai cô ta thì thầm: “Yến Yến của anh, sao em càng ngày càng yêu kiều thế này.

Giống như hồ ly tinh trong truyện, có phải em hút hết dương khí của anh không, hả?”
Tô Yến Yến cười khúc khích, đôi mắt hồ ly liếc nhẹ, làm ông ta càng thêm rạo rực.

“Đáng ghét, nếu em là yêu tinh, nhất định sẽ bắt anh bỏ vợ để chỉ có em trong mắt.”
Ông Bạch kéo cô ta lên giường, đè xuống, tay nắn bóp ngực cô ta, giọng đầy khiêu khích: “Mắt anh chỉ có em thôi, đúng không? Em mê hồn thế này, nhìn một cái là của anh đã cứng rồi.

Mau để anh giải tỏa, làm em đến chết mới thôi, con hồ ly d*m đãng.”

Tay ông ta đã kéo quần lót cô ta ra, sờ thấy nơi ẩm ướt, ông Bạch cười càng đắc ý.
Tô Yến Yến lại đưa tay đẩy nhẹ: “Ôi, đừng mà, tối qua anh làm mạnh quá, giờ vẫn còn đau.”
Ông Bạch không tin, kéo váy cô ta lên, nhìn thấy cái lỗ nhỏ hồng hào giữa hai chân, mắt nóng rực như lửa: “Đồ d*m đãng, lại làm bộ nữa rồi, có chỗ nào sưng đâu, để ông đây đâm cho sưng lên mới thôi.”
Đang chuẩn bị xâm nhập, dồn dập giày vò, thì bỗng nhiên có tiếng gõ cửa không đúng lúc của người làm.
“Thưa ông, có điện thoại cho ông.”
Ông Bạch không vui, chỉ muốn nhanh chóng thỏa mãn dục vọng nên vội vàng tháo thắt lưng.
Người làm vẫn kiên nhẫn gõ cửa: “Thưa ông, là điện thoại từ văn phòng thị trưởng.”
Ông Bạch bực dọc đứng dậy, liếc người làm một cái, khiến người đó phải cúi đầu tránh ánh mắt của ông, không dám nhìn thẳng.
Tô Yến Yến cười: “Điện thoại của thị trưởng đó, còn không mau đi đi.”
Ông Bạch bóp mạnh ngực cô ra, cười thấp giọng: “Con hồ ly d*m đãng, chờ anh, lát nữa anh sẽ quay lại mà làm em thỏa mãn.”
Người làm chờ ông ta đi rồi mới rón rén bước vào phòng, nhìn thấy quần lót vứt dưới đất thì mặt đỏ bừng.
Tô Yến Yến liếc cô ta một cái, ánh mắt mang chút giễu cợt, nhưng cũng không tránh né: “Còn chuyện gì nữa?”

Người làm lấy từ trong áo ra một bức thư, đưa cho Tô Yến Yến: “Thưa bà, có thư cho bà.”
Tô Yến Yến tò mò nhìn thoáng qua, chữ viết rất ngay ngắn, giống như được in trên báo, không rõ là từ đâu.

Chỉ có ghi rằng hãy tự tay mở ra.
Mang theo chút thắc mắc, cô ta mở thư, nhưng một tấm ảnh rơi ra.

Trên tấm ảnh là một đôi giày cao gót màu vàng.

Tô Yến Yến ngay lập tức cảm thấy hoảng hốt.

Cô nhìn người hầu đang tò mò, lạnh lùng đuổi cô ta ra ngoài rồi mới mở bức thư.
“Cô Tô, nếu không muốn người khác biết cô đã giết người, ngày mai hãy đến khách sạn Hương Châu.”
Ai đây?
Tô Yến Yến tất nhiên nhận ra đôi giày ấy.

Ngày xưa ông Bạch lừa gạt cô ta, nói rằng vì vợ ông đã sinh con nên ông không thể ly hôn, nếu không chắc chắn sẽ cưới cô ta về làm vợ.
Cô ta tự thấy mình xứng đáng hơn, nghĩ rằng với điều kiện của mình, việc để mắt tới ông Bạch là phúc phần của ông ta.

Nhưng mãi vẫn không được như ý, lại còn bị ngăn cản.
Càng nghĩ càng không cam lòng, khi biết bà Bạch đưa con trai đến Thượng Hải, Tô Yến Yến đã nảy ra một kế độc ác.
Nếu giết được thằng bé đó, xem ông ta còn lý do gì từ chối mình nữa.
Ngày hôm đó, cô ta đã lên kế hoạch từ lâu, cuối cùng mới thành công.

Sau đó, cảnh sát kết luận rằng tai nạn là do thằng bé nghịch ngợm chơi lửa.


Làm sao có ai thấy được chứ?
Chẳng lẽ, là lúc xử lý đôi giày này đã bị ai nhìn thấy?
Đôi giày này là hàng độc nhất vô nhị.

Nếu không phải dính máu nên sợ bị phát hiện, thì cô ta đã không đốt nó đi.
Nhưng giờ lại có người dùng tấm ảnh này để đe dọa cô ta, rõ ràng là biết gì đó.

Ai đây? Người này muốn gì?

------oOo------



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận