Tiếng Ngân Rung Của Quỷ

Chương 15:
Editor: E.l.f
Chử Thanh Hoành dựa theo kế hoạch đi mua vé xe lửa, chuẩn bị đồ đạc cẩn thận cho giống với người muốn đi Tây Tạng, thực hiện cuộc hành trình "Về với chốn tâm linh".Tiêu Cửu Thiều bật cười: "Em đi Tây Tạng mà lại mang nhiều váy ngắn, quần lửngáo ba lỗ như vậy, muốn bị cháy nắng, bong tróc hết da sao? "Về với chốn tâmlinh" cái gì chứ? Trong đầu em mà cũng chứa được những điều ấy á?"
Chử Thanh Hoành dừng lại: "Anh không đi cùng, tự em phải vận động thôi."
Tiêu Cửu Thiều kéo tay cô, khẽ đặt lên đầu gối mình, hồi lâu sau mới nói: "Cũng tốt,thời gian này anh phải tham gia huấn luyện năm ngày liên tiếp, còn phải cắt liên lạc với bên ngoài. Chờ em đi Tây Tạng về, đợt huấn luyện cũng sẽ kết thúc.Anh.... Mà thôi, không có gì." Anh muốn nói lại thôi.
Chử Thanh Hoành nhìn anh, có thể hiểu rõ cảm giác bất an của anh. Thật ra cô cũng có thể đoán được, lúc này đây anh đang phải đối mặt với Ám Hoa – tên tội phạm có IQ cao nhất, trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Thắng lợi hay không? Anh chỉ nắm được nửa phần!
Cô đứng lên, đặt tay lên vai anh, bóp nhẹ mấy cái: "Xương đủ cứng đấy, xương cổ của anh có cứng thế này không? Để em đạp cho mấy cái, thư giãn gân cốt tí nhỉ?"
"Không được,anh chỉ sợ với cân nặng của em, cái eo của anh sẽ sớm đứt đoạn ra mất." Tiêu Cửu Thiều xắn ống tay áo, vạt cô ngã xuống tấm thảm làm bằng lông cừu, "Để anh làm thì hơn."
Chử Thanh Hoành giãy dụa: "Không muốn không muốn, anh có lòng tốt thế này là đủ rồi."Giãy dụa hồi lâu, bỗng nhiên khóa cửa điện tử "đinh" lên một tiếng, cửa tự động mở ra. Không biết sức lực ở đâu ra mà cô đẩy hẳn Tiêu Cửu Thiều ra, còn chínhmình thì bất hạnh đụng đầu vào bàn trà, đau điếng nói không nên lời.
Tiêu Cửu Thiều xoa đầu cô, quay đầu nhìn ra cửa: "Em không sao chứ?"
Dì Trần đang xách túi lớn túi bé đứng ở cửa, nhìn vào: "Tiểu Hoành, là bạn con hả? Chao ôi, ngại quá, Tiểu Hoành đang bắt nạt cháu sao? Con bé có làm cháu bị thương không?"
Người bị thương rõ ràng là cô kia mà?
Chử Thanh Hoành khó nhọc đứng lên, ngồi trên bàn trà: "Dì Trần, đã muộn thế này dì còn tới ạ?"
Dì Trần thả mấy cái túi trong tay xuống: "À, dì vừa đi dự đám cưới con gái của bạn về, tiện đường ghé sang đây một lát." Bà quan sát Tiêu Cửu Thiều một lần nữa, mặtmày hớn hở nhận xét: "Rất tốt, rất tốt."
Chử Thanh Hoành đứng lên, giới thiệu: "Đây là dì Trần, từ bé tới lớn đều là dì ấy chămsóc em. Còn người này là Tiêu Cửu Thiều."
Tiêu Cửu Thiều đứng nghiêm, hơi hơi khom người: "Dì Trần."
Dì Trần kéo tay anh hỏi một loạt vấn đề, y hệt như đang kiểm tra hộ khẩu. Nào là tiền lương bao nhiêu, làm đến chức vụ nào, cha mẹ làm nghề gì... Cuối cùng, bà vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh đầy hài lòng: "Tiểu Hoành không biết tự chăm sóc cho bảnthân mình, về sau còn cần phải nhờ đến cháu nhiều rồi."
Tiêu Cửu Thiều trả lời rất ngắn gọn: "Vâng."
Dì Trần lại nói: "Dì vào bếp nấu cho hai đứa bát canh rồi sẽ đi, không mất nhiều thời gian đâu." Bà mau chóng lấy nồi áp suất, rửa sạch nguyên liệu xong bỏ vào nồi,cắm điện, nấu chín: "Xong rồi, hai đứa nhớ ăn đấy."
Chử Thanh Hoành tiễn dì Trần xong, quay vào nhà, xoa đầu, vẻ mặt đáng thương: "Đau muốn chết."
Tiêu Cửu Thiều cười cười: "Em bị đụng đến ngốc luôn rồi." Anh đưa tay sờ sờ tóc cô.
Điện thoại di động đặt trên bàn lại vang lên, anh nhận máy, ậm ừ vài tiếng rồi cúp, áy náy nói với cô: "Cục trưởng Lăng gọi anh rồi, bây giờ còn có cuộc họp, anhphải đi rồi."
"Mấy hôm nay sao anh bận nhiều việc thế? Tan làm rồi vẫn còn phải đi họp sao?"
"Ừ, thật sự rất bận." Anh đi ra đến cửa: "Em nghỉ ngơi sớm chút đi. Sáng mai có lẽ anhkhông đưa em ra sân bay được, anh xin lỗi."
Chử Thanh Hoành mỉm cười: "Không sao đâu." Cô cũng hi vọng Tiêu Cửu Thiều sẽ không đi tiễn cô, nếu không, có lẽ đến khi xe đã đi được nửa đường rồi cô cũng phải quay về.
Tiêu Cửu Thiều vừa đi khỏi, cô liền nhận được tin báo trả lời của khách sạn mà cô đặt phòng ở gần bến cảng. Cô quyết định dùng hai ngày này nghiên cứu kĩ về số lượng du thuyền sử dụng cho lần tới Đông Thái Bình Dương này và cả danh sách du khách sẽ đi.
Nhoáng một cái đã là buổi tối thứ Sáu. Trước khi khởi hành đi Đông Bình Dương khoảng hai mươi phút, Chử Thanh Hoành đi lên khoang thuyền, từng chùm đèn lồng hoa lệ chiếu sáng xuống cả khoang thuyền rộng lớn, hai bên là những chiếc đèn tường cũ kĩ nhưng tinh xảo, dưới chân được trải tấm thảm sàn màu đỏ thẫm mới tinh.
Đây đã là lần thứ tư Chử Thanh Hoành tới Đông Thái Bình Dương. Nhân viên tạp vụ đi tới, dán nhãn lên hành lý của cô rồi thay cô đưa vào khoang chứa đồ.
Cô kí tên vào danh sách du khách rồi thông qua người quản lý tranh thủ điều tra thêm chút tin tức.
Đứng ở vị trí này của cô rất dễ quan sát những du khách cùng tham gia chuyến du hành tới Đông Thái Bình Dương, cũng rất tiện cho cô quan sát nét mặt mỗi người. Còn đúng mười phút nữa là bắt đầu khởi hành, cuối cùng cô cũng thấy được cục trưởng Lăng xách vali, mặc vest đen thắt caravat tiến vào đại sảnh. Ông tuy không phải là người đàn ông tuấn tú nhưng cũng khá dễ nhìn, mũi thẳng, làn da màu đồng, đi trên đường cũng có lúc khiến người ta bất giác ngoái nhìn.
Cục trưởng Lăng vừa ngẩng đầu, liền thấy Chử Thanh Hoành đứng ở một góc, tay cầm ly nước chanh Hoả Long mà nhân viên phục vụ đưa cho, chân bước nhanh về phía cô:"Sao cháu lại ở đây?" Giọng nói rất nghiêm khắc.
Chử Thanh Hoành vội đưa đồ uống trong tay mình cho Lăng Trác Viễn: "Cục trưởng, đây là nước trái cây vừa làm xong, chú uống chút đi ạ?"
Lăng Trác Viễn không để ý tới nhân viên tạp vụ đang muốn xách vali giúp mình, nôn nóng quở trách cô: "Rốt cuộc là ai báo tin cho cháu? Làm sao cháu biết mà lên chuyếnnày?"
Chử Thanh Hoành trưng ra vẻ mặt vô tội: "Không có ạ... Cháu thật sự đi du lịch mà... Cục trưởng, mọi người đang có nhiệm vụ gì sao?"
Lăng Trác Viễn dùng ngón tay ngoắc ngoắc cô: "Ghé qua đây, chú nói cháu nghe."
Nhân viên tạp vụ đứng bên cạnh lúng túng nói xen vào: "Vị tiên sinh này, hành lý của ngài...."
Lăng Trác Viễn đem hành lý đưa cho anh ta: "Xin lỗi, vừa nãy tôi không chú ý."
Nhân viên tạp vụ lập tức nói: "Không sao, thưa quý khách."
Chử Thanh Hoành biết mình đoán đúng liền quay trở về chỗ của mình. Nếu cô còn ở đại sảnh thêm lát nữa chắc chắn sẽ khiến cho cục trưởng Lăng thêm tức giận. Cô quẹt thẻ mở cửa đi vào, hành lý của cô đã được đưa tới, đang đặt bên ngoài phòng vệ sinh.
Tạ Doãn Luy bao hết cả khoang thuyền xa hoa, bên trong còn có phòng tiếp khách, trên bàn trà bày một đĩa trái cây, chocolate và hoa anh thảo màu hồng.
Chử Thanh Hoành đi đến trước cửa kính trên ban công, mở cửa ra. Gió biển lồng lộng lập tức thổi vào, mang theo mùi biển và hơi nước ẩm ướt, dễ chịu. Cô xoa xoa hai má: Đợi lâu như vậy, rốt cuộc cô có thể gặp được Ám Hoa hay không đây?
Trời bắt đầu tối, theo kế hoạch đã sắp xếp thì không có hoạt động nào, du khách tự lựa chọn món ăn cho mình.
Chử Thanh Hoành mặc một chiếc váy đen đơn giản, trang nhã, tóc búi lên, đi về phía phòng ăn. Cô đã đọc qua danh sách du khách, có một nửa chỗ là do một vị khách bao trọn nhưng cuối cùng bận công tác nên không thể đi, còn có một người nữa mà cách viết tên tuổi, chỉ cần nhìn một lần cô sẽ nhớ cả đời.
Cô đi vào nhà ăn. Người đầu tiên nhìn thấy cô là Hình Mẫn, chỉ gật đầu một cái rồi quay đầu sang chỗ khác. Xem ra cục trưởng Lăng đã thông báo cho bọn họ biết về sự xuất hiện ngoài ý muốn của cô.
Cả phòng ăn lớn như vậy mà chỉ có một dãy bàn góc trong cùng phía đông là có người ngồi, năm người đàn ông, bốn già, một trẻ. Đây là những người đến từ một vùng nôngthôn, cô nhớ lại, người trẻ tuổi kia tên là Thẩm Dật, làm nghề tự do, chưa đến ba mươi tuổi, hơn Tiêu Cửu Thiều khoảng hai tuổi. Người này có gương mặt tuấn tú, cằm nhọn.
Chử Thanh Hoành đang quan sát, chợt nghe phía sau có người nói: "Xin hỏi, tiểu thư có muốn dùng chút rượu không?"
Là giọng nói trầm, khá cuốn hút. Chử ThanhHoành xoay người nhìn lại. Tiêu Cửu Thiều đứng ở quầy bar phía sau, mặc bộ vest, nho nhã lễ độ. Anh nhìn cô, mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền rất sâu, thế nhưng cô nhìn thế nào cũng không thấy ý cười trong mắt anh, khuôn mặt lại còn có vẻ giả tạo. Vẻ mặt này của anh, cô đã từng thấy một lần. Lần này là lần thứ hai.
Chử Thanh Hoành nói: "Mojito, cám ơn."
* Mojito: Là thức uống truyềnthống của người Cuba, rất quen thuộc với người sành cocktail trên toàn thế giới;có hương vị mát lạnh cùng the nồng của bạc hà và độ chua dịu của chanh tươi,rất thích hợp cho mùa hè.
Tiêu Cửu Thiều bắt đầu chế rượu, động tác lưu loát thuần thục. Nếu không phải đã sớm quen anh thì cô căn bản không nhìn ra anh không phải một bartender pha chế rượu. Cô nhớ có người từng nói, anh là người rất sáng tạo.
"Một ly mojito, mời dùng." Tiêu Cửu Thiều để cái cốc ở trên quầy bar, đẩy về phía trước.
Chử Thanh Hoành rút tiền trong ví ra, đặt lên quầy bar, cầm lấy cốc mojito anh đã pha,uống một ngụm liền nhíu mày: Mojito cái gì chứ? Chẳng qua là cốc soda chanh bỏ thêm lá bạc hà.
"Mojito sao mà có vị như rượu Rum vậy? Cốc này...." Cô mới nói được nửa câu liền thấy Thẩm Dật từ phía góc bàn bên kia đang bước lại đây, nhẹ giọng nói: "Tôi muốn một ly campari, cám ơn."
Bởi vì khoảng cách khá gần nên cô có thể cẩn thận đánh giá anh ta. Anh ta cao khoảng 1m80, tóc đen, dài quá tai, mặc áo vest xám kết hợp với áo sơmi màu xanh lam nhạt, giày da bóng loáng, dáng đi nhẹ nhàng, tao nhã, không phát tiếng động giống như bước chân loài mèo.
Anh ta quay đầu, nhìn cô, mỉm cười: "Xem ra đêm nay thời tiết không tốt lắm, không biết ngày mai có thể khá hơn một chút không nữa."
Chử Thanh Hoành cười cười: "Có lẽ sẽ tốt thôi."
Thẩm Dật cười, khóe miệng anh ta dường như trời sinh ra đã cong cong. Anh ta đặt bàn tay lên quầy bar, ngón tay dài mạnh mẽ, ngón áp út còn đeo một chiếc nhẫn: "Cô cũng là khách du lịch sao?"
"Đúng vậy."
"À, giới thiệu với cô, tôi là Thẩm Dật, bốn người đàn ông đi cùng tôi đang ngồi phía bên kia là các cậu của tôi, hiếm có ngày nghỉ nên tôi đưa họ ra ngoài chơi một chuyến."
"Anh thật hiếu thuận."
"Một ly campari."
Tiêu Cửu Thiều đặt cái ly xuống, nụ cười giả tạo trên mặt đã biến mất. Anh nhàn nhạt nhìn Chử Thanh Hoành một cái rồi nhìn sang Thẩm Dật, "Thẩm tiên sinh còn muốn uống chút gì không?"
"A, không, mấy cậu ấy không quen uống rượu Tây Dương."
Anh ta cầm lấy cái ly, khom người chào Chử Thanh Hoành, "Gặp lại sau."
Chử Thanh Hoành nhẹ giọng nói: "Người này từng du học."
Ám Hoa cũng từng đi du học.
Tiêu Cửu Thiều giật giật khoé miệng, hạ thấp giọng: "Em ở đây chờ anh."
Cô bỗng hoảng hốt, quơ quơ cái cốc: "Ơ cái anh này, tôi là khách quý, làm sao anh lại nói bằng cái giọng bất lịch sự thế?"
Lúc này mọi người đã kéo tới phòng ăn dùng cơm.
Chử Thanh Hoành liếc mắt liền nhìn thấy trong đám người có một người mặc lễ phục sang trọng, kéo bạn trai đi tới quầy bar. Đợi họ đến gần, cô mới có thể đoán tuổi của người phụ nữ đó, khoảng tầm ba mươi, ánh mắt có chút tang thương nhưng vẫn rất tinh nghich, năng động. Cô ta tựa vào quầy ba, dùng ánh mắt đưa tình nhìn Tiêu Cửu Thiều: "Soái ca, anh làm cho tôi chút rượu gì đó ngon chút đi?"
Tiêu Cửu Thiều khom người, nói bằng giọng có tiết tấu: "Jerez Xeres, loại rượu Tây Ban Nha có màu sắc rạng rỡ như ánh mặt trời, rất thích hợp với quý cô xinh đẹp."
Cô ta cười tươi: "Anh rất có tài ăn nói."
Chử Thanh Hoành dùng một loại ánh mắt bất khả tư nghị – nói không nên lời nhìn bọn họ.
Tiêu Cửu Thiều vừa chế rượu, vừa nói chuyện khiến cho đối phương cười tươi như hoa. Lúc nói chuyện anh vẫn lịch sự mỉm cười, rất nho nhã nhưng cũng không ân cần quá mức. Bạn trai cô ta đứng bên cạnh nhìn anh bằng ánh mắt thù địch hằn học.
Đáng sợ, Chử Thanh Hoành nghĩ, Tiêu Cửu Thiều lúc này hoàn toàn biến thành một người khác, cho dù diễn trò cũng không nên tự nhiên như vậy chứ?
Cuối cùng, người phụ nữ kia rút từ ví ra một tấm séc, kí lên đó rồi đặt chồng lên một tấm danh thiếp, vươn ngón tay thon bỏ vào túi áo vest của Tiêu Cửu Thiều:"Ừ, anh cứ gọi tôi là Tô Quỳ đi... Tôi rất thích cách nói chuyện của anh, hy vọng anh không lấy đó làm phiền." Sau đó bưng ly đế cao, kéo bạn trai rời đi.
Chử Thanh Hoành thấy trong phòng ăn dần dần náo nhiệt lên, không nên tiếp tục ngồi lại quầy bar, sẽ rất kỳ quái, thế nên cô đứng dậy, chọn một bàn ngồi xuống giải quyết bữa tối.
Cô ngẩng đầu, Tiêu Cửu Thiều mấp máy môi nói với cô: "Chờ xong việc anh sẽ xử lý em."
Ai, thật nực cười! Bây giờ cô đang là khách quý còn anh chỉ là một phục vụ sinh, thế mà còn dám uy hiếp cô cơ đấy!
Chử Thanh Hoành trợn mắt nhìn anh, không nhượng bộ: "Anh dám! Tôi đi tìm quản lý cho anh bị phạt chơi."
Sắc mặt Tiêu Cửu Thiều càng ngày càng khó coi.
Quản lí lập tức chạy tới, mỉm cười rất chuyên nghiệp, luôn miệng nói xin lỗi: "Ngại quá, thật sự thật xin lỗi. Nếu quý cô có bất cứ điều gì không hài lòng với nhân viên phục vụ của chúng tôi xin hãy cứ nói với tôi, tôi sẽ đích thân xử lý."
Chử Thanh Hoành điềm nhiên khoát tay: "Không có việc gì, lần này bỏ qua."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui