Ngày hai mươi ba tháng Hai, Erich phải đi Atlanta, ngày hai mươi mốt, chàng báo cho nàng biết đừng đợi cơm trưa vì chàng đi ra phố. Khi Erich trở về thì đã gần một giờ rưỡi.
Chàng nói với nàng:
- Jenni à, em hãy đến chuồng ngựa với anh, sẽ có ngạc nhiên cho em.
Cầm lấy áo choàng, nàng thoăn thoắt chạy theo chàng. Đến nơi, nàng thấy Mark Garrett đang đợi họ, nụ cười tươi tắn trên môi.
Mark nói:
- Hãy để tôi giới thiệu cho hai ông bà, người khách mới của chúng ta.
Gần cửa vào chuồng, hai chú ngựa giống nhỏ Scotch đứng sát vào nhau trong ngăn chuồng. Bờm và đuôi của chúng thật dày và láng mượt. Chúng có bộ lông óng ánh và bóng như đồng.
Erich hãnh diện nói:
- Đây là món quà tôi tặng hai đứa con gái vừa nhận làm con nuôi. Chúng ta có thể đặt tên cho hai con ngựa là 'Loắt choắt' và 'Linh hoạt', những đứa nhỏ gia đình Krueger sẽ không bao giờ quên những biệt danh này.
Chàng vui vẻ kéo Jenni qua ngăn chuồng khác.
- Và đây là quà của em.
Tròn xoe đôi mắt, Jenni đứng lặng trước con ngựa cái hồng giống Morgan, nó đang nhìn nàng với ánh mắt thân thiện.
Erich hớn hở nói:
- Thật tuyệt vời. Con ngựa này hiền lành, nuôi đã được bốn năm rồi, không chê vào đâu được. Nó đã nắm phần thắng trong gần cả chục cuộc đua. Em thấy thế nào?
Jenni lấy tay ve vuốt đầu con ngựa cái, nàng kinh ngạc và thán phục vì nó rất dạn dĩ:
- Nó tên gì nhỉ?
- Chú nài gọi nó là 'Ngọn Lửa'. Nói cho đúng thì nó thừa hưởng cả sự hăng say lẫn can đảm. Nghe nào, em có thể đặt tên khác cho nó, nếu em muốn.
- Hăng say và can đảm. - Jenni thầm thì. - Đó là một sự kết hợp tốt đẹp. Erich à, điều này làm em rất sung sướng!
Với vẻ bằng lòng, Erich nói:
- Anh muốn em lúc này chưa nên cưỡi ngựa vội vì các cánh đồng còn đóng băng. Mỗi ngày, em và các con có thể đến đây để làm quen dần với các chú ngựa. Tuần tới, em và các con có thể học bài đầu tiên về cách thức cưỡi ngựa. Bây giờ, ta hãy đi ăn trưa.
Jenni quay sang Mark nói:
- Tôi tin chắc rằng cả anh cũng chưa dùng bữa trưa. Chúng tôi mời anh cùng ăn với chúng tôi. Tôi có món thịt nguội và sà lách.
Nàng nhận thấy cái nhíu mày của Erich nhưng chỉ thoáng qua. Rồi, chàng nói:
- Vậy thì đến với chúng tôi, đi Mark!
Suốt bữa ăn, Jenni không ngừng nghĩ đến con ngựa tên 'Ngọn lửa'. Cuối cùng, Erich phải nói với nàng:
- Em có nụ cười thật giống một đứa trẻ khi nó thán phục. Điều đó dành cho anh hay cho con ngựa cái vậy?
- Erich à, em thú thật với anh rằng: "Em quá sung sướng khi nhìn thấy con ngựa cái nên đã quên cám ơn anh".
Mark hỏi:
- Chị có bao giờ nuôi thú vật không, Jenni?
Nàng kể: "Hồi đó lúc tôi mười một hoặc mười hai tuổi gì đó. Một trong những người hàng xóm của tôi ở New York có một con chó bông lùn, nó sinh bầy chó con thì tôi thường đến chăm sóc chúng sau khi tan trường…, nhưng trong căn hộ, người ta cấm nuôi chó".
Mark nói:
- Không được nuôi thú chắc chị buồn lắm nhỉ?
- Tôi luôn có cảm giác thiếu thốn một điều gì đó trong thời thơ ấu của mình.
Sau khi dùng cà-phê, Mark xin cáo lui:
Mark nói:
- Cám ơn, Jenni, tôi đã có những giây phút thật dễ chịu.
- Khi Erich trở về, tôi muốn mời anh dùng cơm tối. Hãy dắt bạn gái theo nhé!
Erich gật đầu:
- Ý kiến hay! Mark à, anh sẽ đưa Emily đến chứ, tôi thấy cô ta luôn có cảm tình với anh đấy!
- Với anh mới đúng chứ, sao lại tôi. Đồng ý, tôi sẽ chuyển lời mời cho cô ấy.
Trước khi ra đi, Erich ôm nàng vào lòng, dặn dò:
- Jenni à, buổi tối, nhớ đóng cửa cho kỹ nhé! Anh sẽ nhớ em vô cùng,
- Vâng, tất cả sẽ tốt đẹp mà anh.
- Vào thời tiết này, những con đường đã đóng băng, nếu em muốn ra phố, hãy nói Joe lấy xe chở em đi.
Jenni nói lớn tiếng:
- Erich, em lớn rồi, đừng lo mà.
- Đồng ý, nhưng anh không dằn được nổi lo, anh sẽ gọi điện cho em tối nay, em yêu.
Tối hôm đó, nàng bất ngờ cảm thấy mình được tự do khi nằm đọc sách thoải mái trên giường, ngôi nhà thật im vắng ngoại trừ tiếng vù vù vẳng lại của nồi hơi. Đôi lúc, nàng còn nghe tiếng của Tina nói trong mơ, bên kia hành lang, nàng mĩm cười khi biết chắc bé không còn khóc đêm nữa.
Jenni thầm nghĩ, giờ đây hẳn Erich đã đến Atlanta và sắp gọi điện cho mình. Đảo mắt nhìn quanh phòng, nàng thấy cánh cửa tủ vẫn còn đễ hé mở và chiếc áo ngủ đễ lê trên bàn phấn, nàng biết Erich không thích sự bề bộn này. Nhưng tối hôm nay, Jenni không phải lo ngại điều đó.
Nàng lại đắm chìm vào cuốn sách. Một tiếng sau. Điện thoại reo. Vui vẻ cầm máy, nàng nói:
- A-lô, anh yêu!
- Chà, sao em ngọt ngào thế!
Đó là giọng nói của Kevin.
Jenni ngồi bật dậy làm cuốn sách rơi xuống sàn. Nàng hỏi ngay:
- Kevin, anh đang ở đâu?
- Tại nhà Hát Kịch Gunthrie ở Minneapolis. Anh đến đây đễ thử việc.
Bỗng chốc, nàng cảm thấy bực mình kinh khủng, tuy vậy nàng cố giữ giọng thật tình:
- Chà tuyệt quá, Kevin!
- Chắc sẽ ổn thôi, còn em thế nào, Jen?
- Rất, rất khỏe.
- Và các con?
- Chúng cũng rất khỏe.
- Anh sẽ ghé qua thăm chúng, ngày mai, em có ở nhà không? - Kevin nói rành rọt từng chử, giọng khiêu khích.
- Không được đâu, Kevin.
- Jen à, anh muốn thăm các con. Erich đâu?
Chẳng hiểu sao nàng không cho Kevin biết Erich vắng nhà trong bốn ngày.
- Anh ấy đi vắng trong ít phút, vừa rồi, em cứ nghĩ rằng chính Erich gọi điện cho tôi.
- Hãy cho anh biết lối nào đến nhà em, anh sẽ thuê một chiếc xe.
- Kevin, anh không thể làm như vậy. Erich sẽ giận, anh không có quyền gì ở nơi đây.
- Anh có quyền thăm các con anh. Việc nhận con nuôi này chưa dứt khoát. Anh có thể hủy trong một cái búng tay. Anh muốn biết rõ là Beth và Tina được sung sướng. Anh cũng muốn biết về hạnh phúc của em nữa Jenni. Có thể cả hai chúng ta đều sai lầm, chúng ta sẽ bàn lại chuyện đó sau. Vậy thì, làm cách nào để anh đến được chỗ em?
- Anh không thể đến đây được!
- Jen à, bản đồ có địa danh Granite Place và, anh nghĩ rằng mọi người trong vùng này đều biết ông lãnh chúa hiện cư ngụ nơi đâu.
Jenni cảm thấy lòng bàn tay mình rịn mồ hôi khi nắm chặt ống nghe, nàng hình dung ra những lời đàm tiếu trong phố nếu Kevin lộ diện để hõi thăm từng người một đường đi đến nông trang Krueger.
Nàng nghĩ anh ta có thể tự xưng là chồng trước của nàng, nàng nhớ lại nét mặt của Erich khi chàng bắt gặp Kevin trong hành lang căn hộ nhà nàng nhân ngày đám cưới của họ.
Nàng nài ni:
- Kevin, anh đừng đến đây. Anh sẽ làm đổ vỡ tất cả. Hiện nay, các con và em sống rất hạnh phúc, còn em đã luôn sòng phẳng với anh! Có lần nào em từ chối đưa tiền cho anh đâu, ngay cả khi em không biết tìm đâu ra tiền để trả tiền nhà cho mẹ con em! Những việc ấy phải tính chứ!
Kevin bỗng đổi giọng thân mật, tán tỉnh, điều mà nàng dư biết về anh ta:
- Anh hiểu, Jenni! - Nè, lúc này anh hơi hẻo còn em thì giàu có. Em có thể cho anh số tiền còn lại của đồ đạc ở nhà cũ không?
Nàng cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn. Chủ ý của Kevin là muốn tiền. Như vậy, mọi chuyện càng dễ cho nàng hơn.
Nàng hỏi:
- Anh muốn em gởi tiền cho anh tại đâu?
- Anh sẽ đến lấy.
Rõ ràng là Kevin dứt khoát muốn gặp nàng. Bằng mọi giá, nàng không để anh ta xuất hiện trong ngôi nhà này, trong thành phố này. Nàng rùng mình khi nghĩ đến Erich đã dạy con nàng gọi tên họ chúng là Beth Krueger, Tina Krueger.
Bất chợt, nàng nhớ ra cách đây ba muơi cây số có một nhà hàng nhỏ, nằm trong trung tâm thương mại. Không kiếm ra một nơi nào khác hơn đễ hẹn với Kevin. Nàng vội vã chỉ đường cho anh ta và hẹn vào lúc một giờ trưa ngày mai.
Sau Khi Kevin gác máy, nàng ngả người trên gối. Mọi cảm giác khoan khoái ban đầu đã tan biến. Giờ đây, Jenni rất ngại Erich gọi điện về. Nàng thắc mắc không hiểu có nên nói cho Erich biết về cuộc hẹn của nàng với Kevin?
Nàng vẫn đắn đo suy nghĩ cho đến khi chuông điện thoại reo. Ở đầu dây bên kia giọng Erich có vẻ căng thẳng:
- Jenni à, anh nhớ em lắm, anh hối tiếc đã đến đây. Em yêu. Mấy đứa nhỏ không đòi gặp anh chiều hôm nay sao?
Quyết định không nói cho chàng biết về việc Kevin, nàng đáp:
- Hẳn nhiên là chúng đã đòi anh,
Erich cười vui:
- Theo lẽ anh Không nên quấy rầy em vào giờ này.
Jenni thầm nghĩ, nàng phải nói điều ấy với chàng:
- Erich!
- Gì vậy? Cưng?
Nàng ngập ngừng, bỗng chốc nhớ đến thái độ kinh ngạc của Erich khi biết nàng đã trao phân nửa số tiền bán đồ đạc cho Kevin. Và cái cách nói bóng gió của Erich như thể nàng muốn tặng vé máy bay cho Kevin đễ đến Minnesota
.
Cuối cùng thấy mình không thể cho Erich biết về cái hẹn với Kevin, nàng vội vả nói:
- Em... em yêu anh lắm, Erich. Em muốn anh ở bên em ngay lúc này.
- Em yêu, anh cũng vậy. Chúc em ngủ ngon.
Jenni trằn trọc mãi không ngủ được. Ánh trăng xuyên qua rèm cửa sổ, rọi vào chiếc cốc thủy tinh, tưởng chừng như bình di cốt, nổi bật trên tủ com- mốt. Jenni thắc mắc, phải chăng tro hỏa táng có thể thơm mùi thông? Rồi nàng bực tức tự nhủ, sao ta suy nghĩ những điều khủng khiếp, vô lý như thế! Nàng biết bà Caroline đã được chôn cất trong nghĩa trang gia đình. Tuy vậy, nàng bỗng dưng lo sợ và muốn đi đến phòng ngủ của các con. Chúng đang ngon giấc. Jenni nhẹ nhàng hôn lên đôi má chúng. Thấy chúng êm đềm trong giấc ngủ, Jenni thầm mong rằng Kevin đừng đến phá hỏng cuộc sống mới của mẹ con nàng.